“Tọa Sơn Điêu đúng là đáng sợ… thế mà lại hút hai người sống thành xác khô!”
Trương Văn Viễn thấy vậy liền thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng ông ta biết rõ Tọa Sơn Điêu tu luyện tà công, cần phải hút tinh huyết của người sống để tu luyện, vậy nên nhà họ Trương bọn họ mới đưa người sống cho Tọa Sơn Điêu.
Bình thường chỉ nghe nói thôi, đây mới là lần đầu tiên Trương Văn Viễn tận mắt nhìn thấy một màn khiến người ta sợ hãi, cũng khiến ông ta lạnh toát cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Ha ha…” Ngay sau đó, Tọa Sơn Điêu lên tiếng cười lạnh, chép chép miệng, khen: “Không hố là tinh huyết của cao thủ, một cao thủ có thể so với một trăm người thường. Tiếc là cao thủ như vậy quá ít, không đủ đế tôi dùng!”
Nếu không phải vì thấy hai người bị thương nặng khó chữa, dù có chữa cũng không thể khôi phục thực lực của ngày xưa, Tọa Sơn Điêu là có chút không nỡ hi sinh hai đại chiến tướng của mình.
“Hai người…”
Sau đó, Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Lôi Kim
Cương và Băng Kim Cương, còn có chút chưa đã thèm.
“Không… tam gia… tha mạng…” Thấy vậy, Băng Kim Cương sợ tới mức liên tục lùi ra sau, cả người phát run.
Tọa Sơn Điêu lại giơ tay lên, hút hai người kia về phía mình, một tay bóp cổ một người, giống như là xách hai con gà vịt chờ làm thịt vậy.
“Không phải hai người thường xuyên muốn so cao thấp hay sao?”
“Vậy bây giờ xem ai chịu được lâu hơn thì sẽ có tư cách ngồi lên vị trí thứ ba trong ba đại kim cương!”
Dứt lời, Tọa Sơn Điêu dùng sức hút tinh huyết của hai người họ, tinh huyết chảy cuồn cuộn vào trong cơ thể mình.
“A…” Hai người giãy giụa, đau khổ nức nở, cho đến khi trợn trắng mắt.
Chỉ một lát sau, Lôi Kim Cương tắt thở trước, rốt cuộc thì lúc nãy đánh với Diệp Lâm, anh ta đã bị thương nặng, bây giờ còn bị hút tinh huyết, thì làm sao có thế chịu nổi.
Ngược lại là Đoan Mộc Kỳ, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đã chịu được tới cuối cùng.
Sau khi nghe Tọa Sơn Điêu nói câu “ông thắng”, Đoan Mộc Kỳ mới nghiêng đầu, tắt thở mà
chết.
“Phù..:’
Tọa Sơn Điêu mới vừa hút xong tinh huyết của bốn cao thủ, thở ra một ngụm khí bẩn.
Sau đó, trong cơ thể anh ta bùng nổ một luồng lực lượng cực kì mạnh mẽ, khiến cả đại sảnh rung động, giống như là bị động đất.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều rất sợ hãi.
“Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!”
Tọa Sơn Điêu nói ra ba từ “hay lắm” liên tiếp, cực kì vừa lòng với lần dung hợp này.
Anh ta có loại cảm giác dùng mãi cũng không hết lực lượng và thực lực đã nâng cao một bước.
“Trương gia chủ!” Lúc này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên hỏi: “ông đã chuẩn bị người xong hết chưa?”
Nghe vậy, Trương Văn Viễn sợ tới mức giật mình, vội vàng khom người nói: “Thưa… thưa tam gia…”
“Ngài muốn mười đồng nam đồng nữ, chuyện này có chút khó làm. Có điều, tôi đã chuấn bị sẵn mười người sống để cho ngài dùng…”
Diệp Lâm nghe vậy thì nhíu mày.
Không ngờ nhà họ Diệp lại đi bắt người sống đưa cho Tọa Sơn Điêu?
Cái loại hành vi này là đáng chết!
“Thảo nào lúc tới đây, không ai dám đến gần đây.” Hoa Quốc Đống lập tức hiểu ra vấn đề, mặt mày lộ vẻ giận dữ: “Hóa ra các vụ án mất tích bên này đều do bọn họ làm!”
“Ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại chuyện cầm thú là bắt người!” Chẳng lẽ phủ Phụng Thiên không quan tâm tới sao?”
Tuy rằng Hoa Quốc Đổng đã cố ý nói nhỏ tiếng, nhưng câu nói vừa rồi vẫn truyền vào trong tai Tọa Sơn Điêu.
“Ha ha… nhãi ranh, mày thế mà cũng có tinh thân trọng nghĩa nữa hả!”
Lúc nói chuyện, Tọa Sơn Điêu đã dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.
“Hay là mày đi tìm chết thay bọn họ đi?”
Dứt lời, Tọa Sơn Điêu lại giơ tay về phía Hoa Quốc Đống.
Một sức hút khống lồ, giống như là cơn lốc lôi kéo Hoa Quốc Đống vô thức bay lên phía trước.