Bọn họ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên, thậm chí là cảm thấy mình vừa nghe lầm rồi.
“Long Vương... anh... anh muốn gặp Tọa Sơn Điêu hả?”
Hoàng Tiềm hoảng sợ hỏi.
Còn thất thần làm gì? Ông
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói với Trương Văn Viễ đừng tưởng rằng dùng tên tuổi Tọa Sơn Điêu là tôi sẽ sợ hãi rồi tha cho ông!
“Ông nói Tọa Sơn Điêu là chỗ dựa của nhà họ Trương các ông hả? Vậy thì gọi anh ta tới đây gặp tôi!”
BịchI Hoàng Tam Gia ở bên cạnh nghe vậy thì sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại điên cuồng đến mức gọi Tọa Sơn Điêu đến đây!
Cậu ta không muốn sống nữa sao?
Một khi loại đại lão cấp bậc tâm cỡ Tọa Sơn Điêu xuất hiện thì đám người bọn họ làm gì còn đường sống?
Nói không chừng cả đám bọn họ đều bị bắt đi cho người ta luyện công!
Hoàng Tam Gia biết rõ Tọa Sơn Điêu đang luyện tà công, cần phải dùng người sống, mà những vùng gần nhà họ Trương thường xuyên có người dân mất tích, khiến vài dặm quanh nhà họ Trương đều trở thành vùng cấm, không ai dám lại gần...
Hoàng Tam Gia lùi ra sau liên tục, dường như là muốn tránh xa Diệp Lâm đang nổi điên.
Đồng thời, ông ta nhìn về phía Trương Văn Viễn, thầm nghĩ bây giờ đầu nhập lại nhà họ Trương còn kịp hay không?
Đoan Mộc Kỳ đang bị thương nặng cũng không ngờ Diệp Lâm lại kiêu ngạo. đến mức dám khiêu chiến Tọa Sơn Điêu!
Ai cho thằng nhãi kia lá gan vậy?
Thật sự cho rằng đánh thắng mình là có thể đánh thắng luôn cả Tọa Sơn Điêu hay sao?
Cậu ta nào biết thực lực khủng bố của Tọa Sơn Điêu, cho dù là mười người như mình cũng không phải là đối thủ!
Người khác có lẽ không biết, nhưng mà Đoan Mộc Kỳ biết Tọa Sơn Điêu chính là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch cổ võ.
Tuy rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là đệ tử ngoại môn, đóng quân ở thế giới bình thường, nhưng mà cậu ta đã học được bản lĩnh, thực lực chẳng hề kém đệ tử nội
môn, đạt tới tu vi tông sư nhị phẩm, nổi tiếng khắp cả Phụng Thiên.
Một người trẻ tuổi mới ra đời làm sao dám đi khiêu chiến cái loại cao thủ như thế?
Đoan Mộc Kỳ thừa nhận Diệp Lâm rất mạnh, nhất là một đôi quyền của Diệp Lâm rất là quỷ dị.
Nhưng chỉ dựa vào bao nhiêu đó mà đòi đi khiêu chiến Tọa Sơn Điêu thành danh đã lâu, thực lực vô song?
“Đúng là điên rồi!” Đoan Mộc Kỳ lắc đầu cười lạnh.
“Được thôi!” Lúc này, Trương Văn Viễn chợt phản ứng lại đây, trong lòng mừng như điên.
Là tự mày tìm đường chết! Vậy thì tao tiết kiệm được một trăm triệu rồi! Ha hat
Trương Văn Viễn vốn định đợi mình thoát khỏi đám người Diệp Lâm thì sẽ lập tức liên lạc với Tọa Sơn Điêu xin giúp đỡ đuổi giết đám người Diệp Lâm.