Diệp Lâm chém một kiếm xuống, cơ bản là không cho Lục Cảnh Sinh cơ hội giải thích.
"!!!"
Xong rồi!
Thấy vậy, Lục Cảnh Sinh nín thở nhầm mắt, trong lòng thầm than một tiếng.
Nếu sớm biết như thế thì không nên chủ động thẳng thắn.
Tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị Long Môn phát hiện, nhưng mà sống lâu thêm một ngày thì lãi một ngày.
Xẹt!
Lục Cảnh Sinh cảm nhận được một làn gió lướt qua gò má, cả người trở nên cứng đờ.
Sau một lúc lâu, Lục Cảnh Sinh từ từ mở mắt ra, vô thức sờ lên đầu mình.
Rất trơn, rất láng!
May là đầu còn chưa chuyển nhà.
Lục Cảnh Sinh lập tức thở nhẹ ra, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một sợi tóc đang bay xuống đất
Hóa ra là sợi râu trên mặt mình bị Diệp Lâm một kiếm chém đứt.
“Lấy tóc thay đầu!” Giọng nói của Diệp Lâm vang lên bên tai lần nữa: “Từ nay về sau, không có Lục Long, chỉ có Lục Cảnh Sinh một trong tám kỵ Ung Châu!”
Nghe vậy, Lục Cảnh Sinh như là gặp đại xá, vô cùng biết ơn nói: "Cảm ơn Diệp chiến thần! Vậy tôi đi về quân doanh, sau này sẽ cố gắng nhiều hơn nữa”
“Không cần đi về!" Diệp Lâm sắp xếp: “Ngày mai theo tôi đi Tân Lĩnh”
“Vâng!” Lục Cảnh Sinh lên tiếng, sau đó đi ra ngoài
Ngày hôm sau, một chiếc xe việt dã của chính phủ đỗ ở cửa nhà trạm chờ Diệp Lâm.
Thống đốc phủ Trường An làm theo lời dặn dò, chuẩn bị một người dẫn đường để dẫn Diệp Lâm đi sâu trong Tân Lĩnh
Sau khi lên xe, Diệp Lâm ngạc nhiên phát hiện tài xế là Tân Tịch Dao?
“Sao lại là cô?”
Diệp Lâm nhìn qua nhìn lại, trên xe không còn ai khác.
“Dẫn đường đâu?”
Tân Tịch Dao cười nói: “Tôi chính là dẫn đường!”
“Nghe nói anh thiếu một người địa phương dẫn đường. Tôi chính là người địa phương, hơn nữa tổ
trạch và tổ lâm nhà họ Tân chúng tôi đều ở Tân Lĩnh” “Tôi cực kì quen thuộc với vùng Tần Lĩnh”
Hóa ra Tân Tịch Dao đã âm thầm đi tìm thống đốc phủ Trường An để nhận việc.
Lại nói nhà họ Tần có thế lực rất lớn ở bản địa, đại tiểu thư nhà họ Tân tự mình lên tiếng, ngay cả thống đốc cũng phải nể mặt
Vậy nên Tần Tịch Dao trở thành dẫn đường trong chuyến đi này.
“Bên kia rất nguy hiểm.” Diệp Lâm nhắc nhở.
“Không sao” Tần Tịch Dao nói: “Tôi chính là băng cơ ngọc cốt cơ mà? Cần phải đi nơi nguy hiểm để rèn luyện”
“Oác anh mau lên xe đi, đừng lề mề nữa!"
Thấy vậy, Diệp Lâm cũng không nói nhiều nữa, đi lên xe cùng với Lục Cảnh Sinh.
Xe chạy thẳng về phía nam, ra khỏi thành Trường An, tiếp tục đi vẽ phía Tân Lĩnh.
“Chúng ta có đi thôn xảy ra chuyện để xem tình huống trước không?"
Tân Tịch Dao xem bản đồ, thấy vài thôn bị hại đều nằm ở gần đây.
“Không cần”
Diệp Lâm từ chối.
“Chuyến đi này của chúng ta chỉ có một mục đích là chém rồng!”
"Mấy thôn kia đã bị hại rồi, chắc là hồn rồng không còn ở trong thôn nữa”
“Quan binh đã đi rồi, chúng ta có đi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”
Nghe vậy, Tần Tịch Dao có chút khó hiểu: “Vậy chúng ta đi đâu chém rồng? Tần Lĩnh lớn lầm.
Tần Lĩnh bắt nguồn từ phía tây Côn Lôn, kéo dài qua Lũng Nam, đến phía đông núi Đại Biệt và dãy núi Trương Bát, trải qua ba tỉnh và là đường ranh giới của lưu vực Trường Giang, Hoàng Hà.