Ninh Tranh Vanh đang ở trong phạm vi tấn công của kiếm. Trên mặt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi, cực kì sợ hãi.
“Diệp Lâm! Dừng tay!”
“Đừng giết tôi! Nhà họ Ninh chúng tôi đồng ý giải hòa với cậu!” “Dù cậu có ra điều kiện gì thì chúng tôi đều sẽ đồng ý!”
“Tôi đồng ý nhận thua!”
“Thanh kiếm này của tôi... cũng cho cậu... cho cậu hết...”
Ninh Tranh Vanh cảm nhận được sát ý đến từ Diệp Lâm, thà rằng trả giá mọi thứ cũng muốn có đường sống.
Có điều, Diệp Lâm sẽ không nương tay.
“Tôi giết chết ông xong, tôi cũng sẽ có được những gì ông vừa nói.” Vừa dứt lời, Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía Ninh Tranh Vanh. “Chém!”
Trong khoảnh khắc, chín thanh kiếm giống như chín ngôi sao băng lao thẳng về phía Ninh Tranh Vanh.
Ninh Tranh Vanh ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta đã mất một tay, hiệu quả thăng cấp mà thuốc cấm mang đến cũng trôi nhanh theo miệng vết thương.
Nói cách khác, ông ta đã rơi xuống thực lực tông sư nhất phẩm, không thể ngăn cản được một chiêu khủng bố kia.
Một khi trúng chiêu thì chắc chắn sẽ chết không toàn thây. “To gan! Mau dừng tay!”
“Mày dám giết tộc trưởng bọn tao hả? Nhà họ Ninh bọn tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Lúc này, đám người bảy thị dưới võ đài tuy rằng sợ hãi trước thực lực của Diệp Lâm, nhưng thấy tộc trưởng nhà mình sắp bị giết, người nhà họ Ninh vẫn không nhịn được quát to ngăn cản.
Chỉ là bảy thị thua chắc rồi, vậy nên sự uy hiếp của bọn họ giống như là mưa bụi, không có một chút tác dụng gì.
Ngay khoảnh khắc sống chết, Ninh Tranh Vanh lớn tiếng cầu cứu Lữ Đạo Hiên trên ghế trọng tài.
“Lữ quan chủ, mau cứu tôi đi!”
Ninh Tranh Vanh có nằm mơ cũng không ngờ mình hối lộ Lữ quan chủ là vì nhờ ông ta đừng ngăn cản mình đánh chết Diệp Lâm, nào ngờ nó lại thành lợi thế cầu cứu của mình.
Lấy tiền của người thì phải thay người làm việc. Quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan đã nhận chỗ tốt từ Ninh Tranh Vanh rồi, tất nhiên là không thể thấy chết mà không cứu.
“Dừng tay!”
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lữ Đạo Hiên đứng dậy, dùng thân phận chủ nhà và trọng tài hô ngừng trận đấu.
“Diệp Lâm, cậu đã giết năm tên cổ võ giả liên tiếp rồi, sáu thị trong bảy thị đều đã thua trong tay cậu!”
“Nhà họ Ninh đã chủ động đầu hàng nhận thua rồi, cậu hãy rộng lượng dừng tay đi, đừng tạo sát nghiệt nữa.”
Nghe vậy, Diệp Lâm không nhịn được cười lạnh.
Từ lần đầu tiên Lữ Đạo Hiên ra tay giúp đỡ bảy thị đối phó mình, anh đã biết là bọn họ cùng một đám.
“Dừng tay? Sát nghiệt?”
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lữ quan chủ, ông đừng có kiểu đứng nói chuyện không đau eo!”
“Nếu tôi là kẻ thua trong bất cứ một trận đấu nào, thì tôi đã là đầu mình hai nơi rồi, có ai sẽ bỏ qua cho tôi?”
“Huống chỉ, ông đã âm thầm ra tay hai lần, tôi đâu có thấy ông nhân từ với tôi?”
... Lữ Đạo Hiên bị Diệp Lâm nói móc đến mức nghẹn họng.
Diệp Lâm không hề dừng tay, tiếp tục điều khiển chín thanh kiếm đâm thẳng ra.
“To gan!”
Thấy Diệp Lâm dám công khai cãi lời mình, hoàn toàn không coi chủ nhà là mình ra gì, Lữ Đạo Hiên cảm thấy bị xúc phạm, vẻ mặt dần trở nên âm trầm, một luồng khí thế khủng bố xen lẫn cơn tức giận nghiền áp toàn trường.
“Lữ quan chủ! Cứu tôi đi!”
Mũi kiếm gần trong gang tấc, dừng trên đỉnh đầu.
Ninh Tranh Vanh tuyệt vọng kêu cứu một lần cuối cùng.
“Yên tâm!”
Lữ Đạo Hiên vung tay lên, một cây phất trần bay ra từ trong ống tay áo.
Tôi đã nói là giữ mạng cho ông rồi thì tuyệt đối sẽ không cho phép thằng nhãi kia làm ông bị thương!”