Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lâm cũng đã sớm nhận ra thiếu gia kia chính là Hoa Quốc Đống buổi chiều chở anh về.

"Ha ha, anh hùng, quả nhiên là anh!" Hoa Quốc Đống mừng rỡ vô cùng, không ngờ lại gặp lại sớm như vậy.

Hai người kia nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc, không ngờ nghi phạm lại quen biết với Cảnh Vệ. Chuyện này phiền phức rồi.

"Này, anh hùng, xảy ra chuyện gì thế?"

Chào hỏi mấy câu, Hoa Quốc Đống vội vàng hỏi nguyên nhân.

"Ồ, chuyện là thế này." Diệp Lâm thành thật nói: "Vừa rồi có người tìm tới tôi, chủ động đưa mặt ra để cho tôi đánh. Vậy nên tôi đã đánh. Không ngờ anh ta lòng dạ hẹp hòi, lại vì chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát đến bắt tôi."

Lúc đầu Hoa Quốc Đống rất có hứng thú nghe, còn thầm nghĩ anh hùng vẫn như trước, không biết là ai xui xẻo như vậy rơi vào trong tay anh.

Nhưng khi nghe tin người bị Diệp Lâm đánh thực chất là con trai của chánh văn phòng. Mà người đưa ra quyết định bắt Diệp Lâm đến đây mà không trải qua quy trình phê duyệt chính quy cũng là chánh văn phòng Tạ.

Hoa Quốc Đống không khỏi tức giận: "Chánh văn phòng Tạ này thật to gan. Dám lấy việc công trả thù riêng, lợi dụng quyền lực để tư lợi?"

"Tôi chắc chắn sẽ nói với cha tôi về chuyện này, đình chỉ công việc của ông ta!"

Sau đó, Hoa Quốc Đống nói với hai người: "Trở lại nói với chánh văn phòng Tạ rằng người này do tôi bảo vệ. Nếu có thắc mắc thì hãy đến gặp tôi!"

"Vâng, Cảnh Vệ." Thấy Hoa Quốc Đống đã nói như vậy, hai người này cũng không dám nói thêm nữa, đành phải thả anh đi.

"Anh hùng bớt giận. Tôi đưa anh về trước." Hoa Quốc Đống lại đích thân hộ tống Diệp Lâm ra ngoài.

Buổi chiều, Hoa Quốc Đống ngưỡng mộ thân thủ của Diệp Lâm, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Mà bây giờ, lại có thể giúp Diệp lâm một việc nhỏ nên thấy rất vui vẻ.

"Vẫn quay lại biệt thự Ngự Long sao?"

Khi hai người lên xe, Hứa Quốc Đông hỏi.

“Không.” Diệp Lâm báo tên một địa phương khác: “Đi biệt thự Phong Hoa.”

"Oa, anh hùng, chỗ anh đến, chỗ sau lại xa hoa hơn chỗ trước đấy." Hoa Quốc Đống kinh ngạc nói.

Biệt thự Phong Hoa nằm dưới chân núi Phong Hoa. Khu biệt thự được xây dựng dựa núi gần sông, là một khu giàu có nổi tiếng ở Yến Kinh.

Biệt thự Ngự Long trước đó lấy ra so sánh quả thực chính là một khu ổ chuột.

Ước chừng nửa giờ sau, Hoa Quốc Đống lái xe tới khu biệt thự có núi bao quanh.

"Anh hùng, đây thật sự là nhà của anh sao?" Hoa Quốc Đống cũng xuống xe, đứng dưới chân núi, kinh ngạc nhìn từng khu biệt thự cao cấp, kinh ngạc cảm thán không thôi: "Anh sống ở đâu?"

Diệp Lâm nhìn chung quanh, nhớ tới Tam sư phụ đã nói biệt thự trên cao nhất là của ông ấy.

Vì vậy, Diệp Lâm thuận tay chỉ vào nói: "Chắc là cái kia."

"Cái kia sao?" Hoa Quốc Đống cũng chú ý đến biệt thự đơn lập tựa như cao ngất trên mây, chợt nghĩ, đây không phải là Vân Thượng Phong Hoa từng là nơi ở của người giàu nhất thế giới sao?

Không biết Diệp Lâm nói đùa hay nói thật?

"Cảm ơn."

Sau khi Diệp Lâm vẫy tay tạm biệt Hoa Quốc Đống, anh một mình đi đến sườn núi.

Khi Hoa Quốc Đống đang lái xe về, đột nhiên nhận được một cuộc gọi khác từ Triệu Uyển Đình.

"Triệu đại tiểu thư, thật xin lỗi. Tối nay tôi trực ca nên không thể tham dự tiệc mừng thọ của ông nội cô..."

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Hứa Quốc Đống đã bày tỏ lời xin lỗi, thậm chí còn muốn chúc mừng đại thọ ông cụ Triệu qua điện thoại.

Tuy nhiên, Triệu Uyển Đình lo lắng hỏi: "Hoa thiếu gia, anh có biết Diệp Lâm ở đâu không? Vừa rồi anh ấy đang ăn ở đây nhưng khi xuống lầu tìm anh ấy đã biến mất. Anh có thể giúp tôi kiểm tra camera giám sát gần đó được không? Nhìn xem Diệp Lâm đi đâu?"

"Này, không cần kiểm tra giám sát, cô tìm đúng người rồi." Hoa Quốc Đống cười nói: "Tôi vừa đưa anh hùng về nhà, có chuyện gì thế, muộn thế này, cô còn đi tìm anh hùng làm gì?"

Chẳng lẽ Hắc Long lại sai người đến gây sự và cướp tượng Phật ngọc?

Không thể nào, trong thành phố ở Yến Kinh, hẳn là Hắc Long không dám tự phụ như vậy.

"Diệp Lâm vừa rồi nói mấy câu kỳ quái... Chúng tôi cũng không nghe... kết quả... kết quả..."

Triệu Uyển Đình càng nói càng lo lắng cuối cùng còn bật khóc.

"Tiệc mừng thọ ở đây còn chưa kết thúc, ông nội tôi đã đột nhiên hôn mê..."

"Hoa thiếu gia! Anh nói vừa mới đưa Diệp Lâm tới? Nhanh nói cho tôi biết anh ấy ở đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK