“Đại nhân, cô không sao chứ?”
Phó thủ Ân Hồng Trang của Kim Lũ Y dẫn viện quân đuổi theo đến đây.
Kim Lũ Y từ từ tỉnh lại, cảm giác hơi đau đầu, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
“Đúng rồi, tôi có mang thuốc giải theo.” Ân Hồng Trang lấy một chai sứ ra, định đưa cho Kim Lũ Y ngửi thử, để giải Thiên Tiên Túy trong cơ thể.
“Không cần, tôi không sao rồi.” Kim Lũ Y đứng dậy, thấy A Đạt bị mình chém thành hai khúc, chợt nhớ lại cảnh đánh nhau nguy hiểm máu me lúc nãy giữa hai người họ.
Kim Lũ Y trầm trọng nhắm mắt lại, vì vậy mà mất đi một tay, không biết là có đáng giá hay không.
“Hồng Trang, nhặt... tay của tôi đưa tô...” Kim Lũ Y run rẩy nói.
“Tay?” Ân Hồng Trang nhìn thoáng qua Kim Lũ Y, khó hiểu hỏi: “Tay gì?” “Đại nhân, tay của cô vẫn đang bình thường mà?”
Dứt lời, Ân Hồng Trang đi nắm hai tay của Kim Lũ Y lại, chồng lên nhau.
“AI” Kim Lũ Y thấy hai tay mình chạm vào nhau thì giống như bị điện giật, nhanh chóng tách ra.
Ân Hồng Trang hoảng sợ: “Đại nhân, cô bị sao vậy?”
“Tay của tôi...” Kim Lũ Y mở to hai mắt nhìn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Không phải là tôi đang nằm mơ chứ?”
“Ơ, phải rồi, tay của cô... lành hẳn luôn rồi kìa!” Ân Hồng Trang thấy bàn tay khôi phục như mới của Kim Lũ Y thì cũng giật mình.
Vừa rồi bọn họ đều trúng Thiên Tiên Túy, tất cả mọi người đều dùng đao đâm qua bàn tay để tỉnh táo.
Tay trái của Ân Hồng Trang còn đang băng bó, thỉnh thoảng vẫn có máu chảy ra.
Nhưng mà tay của Kim Lũ Y lại không hề có một chút vết thương nào, thậm chí không có một chút vết sẹo.
“Không chỉ có vết thương trên bàn tay... mà còn có vết thương trên cổ tay..” Kim Lũ Y chạm nhẹ vào chỗ cổ tay mới vừa bị mình chém đứt, rồi kể hết lại những gì mới
vừa xảy ra cho phó thủ nghe.
“Cái gì? Cô nói cô vừa chém bàn tay của mình xuống?” Ân Hồng Trang rất sốc: “Đại nhân, không phải là cô nhớ lầm chứ?”
Nhìn thi thể bị mình chém thành hai khúc và bàn tay không chút thương tích nào, Kim Lũ Y chắc chắn mình không nhớ lầm.
Vậy thì đáp án chỉ có một.
“Có người đã cứu tôi.” Trong đầu Kim Lũ Y chợt hiện lên một bóng người mơ hồ xuất hiện trước khi cô hôn mê: “Là anh ta hả?”
“Ai vậy?” Ân Hồng Trang tò mò hỏi. “Diệp Côn Lôn!” Kim Lũ Y còn chưa kịp trả lời thì một đầu đường ngầm khác lại loáng thoáng
truyền đến tiếng gào giận dữ thảm thiết của Mạnh Chu Huyền: “Cậu mau quay lại cho tôi! Trả đồ vật lại cho tôi... A a al”
Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang cùng nhìn nhau rồi lập tức chạy qua bên kia. Hiện trường tràn đầy máu tươi khiến hai người chấn động. Người nhà họ Trương đã bỏ chạy.
Còn đám người Mạnh Chu Huyền thì bị trúng đạn, người chết, người bị thương, còn kẹt lại ở đây.
Ân Hồng Trang lập tức gọi thị vệ đến bắt hết người ở đây ra ngoài, đồng thời mang hết mười rương tang vật đi về.
Ngoài ra, Kim Lũ Y còn lục soát được một phần danh sách ở chỗ Mạnh Chu Huyền.
Những người trên danh sách có liên quan rất lớn đến các bảo vật trong mười rương kia.
Đầu là những nhân vật lớn nổi tiếng, từ quan to hậu duệ quý tộc, cho đến thương nhân nhà giàu.
“Thảo nào... bọn họ không tiếc ra tay với chúng ta, cũng phải dời hết mọi thứ ở đây ra ngoài.” Kim Lũ Y cầm danh sách, tất nhiên hiểu được tầm quan trọng của danh sách.
Một khi điều tra đến cùng, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn, người người đều cảm thấy bất an.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ kiêng kị, lùi bước, sợ dẫn lửa thêu thân. Nhưng rơi vào tay Kim Lũ Y, cô liền sẽ điều tra cho đến cùng.
Đến lúc này, chợ đen Lê Viên đã bị Kim Lũ Y dẫn đội cận vệ Yến Kinh càn quét sạch sẽ.