"Cha tôi là Chánh văn phòng chính phủ! Nếu các người không giúp tôi bắt người, sau này tôi sẽ trừng phạt các người!"
Dưới sự ép buộc và xúi giục của Tạ thiếu gia, đám người phục vụ chỉ có thể dẫn theo bảo vệ xông tới.
“Thằng nhãi này, mày chết chắc rồi!” Tạ thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Đợi mày bị bắt vào ngục giam của chính phủ, tao sẽ khiến cho mày muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!”
Trong lúc hỗn loạn, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như thường, như thể Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì anh vẫn bất động.
"Ngài Diệp, thật xin lỗi. Ngài đánh người ở đây, chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm, mong ngài hợp tác với chúng tôi."
Người phục vụ hòa giải ngay tại chỗ.
“Anh còn nói vớ vẩn gì với nó thế!” Tạ thiếu gia thúc giục: “Hãy nhanh chóng bắt giữ tên họ Diệp này lại!”
Lúc này, ngay cả những vị khách xung quanh cũng ồn ào phụ hoạ.
"Chúng tôi có thể làm chứng cho Tạ thiếu gia!"
"Đúng vậy, Chỉ thấy Diệp Lâm ra tay trước!"
Loại chuyện thuận nước đẩy thuyền này có ai là không muốn làm?
"Để tôi nhìn xem ai dám động vào ngài Diệp!"
Đúng lúc này.
Trên tầng hai đột ngột truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Cùng với tiếng giày cao gót giẫm xuống đất, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ quần áo lộng lẫy từ tầng hai bước xuống.
"Triệu đại tiểu thư?"
"Cô Triệu Uyển Đình đây chính là cháu gái nhỏ được ông Triệu yêu thích nhất. Hiện đang là phó giám đốc của tập đoàn Triệu thị!"
"Nghe nói tối nay ông cụ nhà họ Triệu tổ chức đại thọ lần thứ tám mươi trên tầng!"
Sự xuất hiện của Triệu Uyển Đình ngay lập tức trấn áp khung cảnh có phần hỗn loạn.
Không chỉ những vị khách có mặt tại hiện trường đều câm miệng chăm chú nhìn.
Ngay cả bản thân Tạ thiếu gia cũng trợn tròn mắt.
"Phó giám đốc Triệu?"
Đây là cấp trên trực tiếp của anh ta, phó giám đốc tập đoàn Triệu thị.
Tạ thiếu gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng, đại tiểu thư của nhà họ Triệu lại sẽ đứng ra nói chuyện thay cho tên Diệp Lâm - Chó nhà có tang này?
Triệu Uyển Đình đi xuống tầng, đứng trước bàn của Diệp Lâm, lại tuyên bố thêm.
"Diệp Lâm là khách quý tôi mời tối nay, để tôi xem các người ai dám động vào anh ấy!"
Chỉ một câu nói nhưng đã những người phục vụ và nhân viên bảo vệ sợ hãi, nhanh chóng giải tán.
Những vị khách khác đang xem náo nhiệt vùi đầu vào bữa cơm của mình, không dám nói gì thêm.
"Tạ thiếu gia à?"
Cuối cùng, ánh mắt của Triệu Uyển Đình lại rơi vào Tạ thiếu gia.
Dù không rõ tại sao hai người lại có hiềm khích nhưng Diệp Lâm là khách của cô ấy nên cô ấy vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
"Không… Không có việc gì..."
Tạ thiếu gia ngượng ngùng cười.
"Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi."
"Không có việc gì, tôi đi trước..."
Nói rồi, Tạ thiếu gia không dám làm kẻ thù của nhà họ Triệu nên chỉ có thể chịu thua, xám xịt bỏ đi.
Tuy nhiên, sau khi bước ra khỏi tòa nhà, sắc mặt Tạ thiếu gia lại dần tối sầm lại.
Bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy, há anh ta lại thể để yên như thế ư?
Đương nhiên không thể được!
Sao Tạ thiếu gia có thể nuốt trôi được cục tức này?
Tuy rằng anh ta không dám đắc tội Triệu Uyển Đình ngay tại đấy hay là làm kẻ thù của nhà họ Triệu, nhưng tìm cơ hội để bắt Diệp Lâm thì vẫn khá dễ dàng.
Tạ thiếu gia đứng bên ngoài tòa nhà, lấy điện thoại di động ra gọi cho cha mình.
"Cha! Hãy phái vài cảnh sát tới đây hỗ trợ, con bị người ta đánh rồi!"