Lúc Diệp Lâm giơ hổ phù quân Ung Châu lên cao, mọi người ở hiện trường đều thay đổi sắc mặt, khó có thể tin.
“Hổ phù? Sao có thể chứ?”
“Sao hố phù của quân Ung Châu lại nằm trong tay
thẳng nhãi kia vậy?” “Giả hả? Chắc chắn là hổ phù giải”
“Thằng nhãi kia thật to gan! Tự ý làm hổ phủ giả chính là tội chết”
Không chỉ có người thường giật mình chấn động, mà ngay cả khu nhà nước bên kia cũng hoảng loạn cả lên.
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh
vội vàng phái người đi kiểm tra, phát hiện vẫn còn hổ phù mới.
Thẩm Thường Thanh lập tức thở phào ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói thầm: “Làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng rằng hổ phù bị trộm rồi!"
Có điều lại có một vấn đề mới nữa.
Hổ phù mới mà bộ quốc phòng mang đến vẫn còn đây, vậy thì hổ phù trên tay Diệp Lâm ở đâu ra?
Thẩm Thường Thanh nghĩ nghĩ rồi trên trán lại toát mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ là hổ phù của chiến thần Côn Luân trước đây?"
“Thằng em tôi nắm giữ hai bí mật không truyền ra ngoài là Chiến Thần Quyết và hổ phù... Chẳng lẽ cậu ấy có mối quan hệ gì đó với Tân Võ An ~ chiến thần Ung Châu trước đây?" Hàn Sơn Hà vô tình suy đoán rồi lộ ra vẻ mặt chấn động,
“Tân Võ An?" Lý Úc Bạch và Đoạn Thiên Hào vừa nghĩ đến người này liền thay đổi sắc mặt
Bên kia, tám kỵ Ung Châu và các tướng sĩ Ung Châu nhìn thấy hổ phù trong tay Diệp Lâm cũng thay đổi sắc mặt, cả người run rẩy.
“Là hổ phù của chiến thần Côn Luân hả?”
“Không... không thể nào... hổ phù đã biến mất cùng với chiến thần Côn Luân nhiều năm rồi..”
Trong quân Ung Châu từng có đủ loại đồn đãi, ví dụ như là chiến thần nhà họ bị bỏ tù, bị các quốc gia phương tây phái thích khách ám sát.
Tóm lại là hổ phù đã biến mất khi chiến thần mất tích...
Hôm nạy lại thấy hổ phù, đám tướng sĩ có thể không sốc sao được?
Cùng lúc đó, khoảnh khắc nhìn thấy hổ phù, ý cười trên mặt Phùng Vô Tật lập tức cứng đờ.
Không ngờ vá mặt lại tới nhanh như cơn gió lốc.
Ông ta mới vừa nói ba trăm nghìn đại quân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, kết quả đối phương trở tay một cái là móc ra hổ phù:
“Sao mày lại có hổ phù được?"
“Mày còn chưa lên làm chiến thần Ung Châu, mày lấy hổ phù ở đâu ra?”
“Mày đừng có lấy hổ phù giả hù dọa bọn tao!”
Phùng Vô Tật lớn tiếng hét lên để ổn định lòng quân bên mình.
Bởi vì khoảnh khắc nhìn thấy hổ phù, không chỉ có một mình ông ta, mà ngay cả mười nghìn tông sư nước ngoài bị ông ta triệu tập cũng thay đổi sắc mặt, sợ hãi, dao động.
Rốt cuộc thì lúc đi nói là đối phó một người, kết quả người ta trở tay gọi ra ba trăm nghìn đại quân?
Vậy thì còn đánh cái quần gì nữa!
“Đúng vậy! Chắc chắn là giả rồi!"
Hàn Mộc Xuân không chịu tiếp nhận sự thật mà hô to lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy hổ phù, trong lòng anh ta nặng nề đến cực điểm, tuyệt vọng hoàn toàn.
Hổ phù là giả đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của Hàn Mộc Xuân.
Nếu là thật thì anh ta sẽ phải chết không có chỗ chôn.
Trong nhất thời, vô số tăm mắt ở trong ngoài sân đều tập trung lên người Diệp Lâm.
Dường như là đang đợi anh lên tiếng cho hổ phù trong tay mình.
Đối mặt với sự nghỉ ngờ của mọi người, Diệp Lâm. mim cười, mặt mày bình tĩnh.
Sau đó, anh bình tĩnh ấn nút cơ quan trên hổ phù để mở trận pháp trong đại doanh Ung Châu.