Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm mơ!

Câu nói này lập tức khiến ông Diệp chết lặng tại chỗ, nụ cười trên mặt đần đần cứng đờ.

Ông ta không ngờ, trong khi tình hình nhà họ Diệp đang vô cùng rối ren, ông ta đã hạ mình đến thế rồi, vậy mà tên nhóc này lại vẫn cứng đầu như vậy?

Việc bị chính cháu ruột của mình từ chối một cách lạnh lùng như vậy trước mặt mọi người khiến ông ta vô cùng xấu hổ.

Điều này có khác gì việc tát thẳng vào khuôn mặt già nua của ông ta, khiến ông ta không còn đường lui nữa chứ?

Trong lúc nhất thời, ông Diệp thẹn quá hóa giận.

Nụ cười trên khuôn mặt tắt dần, chuyển thành căm phẫn, chuẩn bị vạch mặt hoàn toàn.

"Diệp Lâm, thắng nhóc mất dạy này! Mày nói lại một lần nữa thử xem? Xem tao xứ lý cháu thế nào!"

Ông Diệp tức giận đến mức thở phì phò, hy vọng Diệp Lâm sẽ biết điều mà sửa lại lời nói.

Tuy nhiên, Diệp Lâm cười nhạo: "Ông Diệp, ông bị điếc à? Hay là ông mắc bệnh Alzheimer? Còn cần tôi nhắc lại lần nữa ư?”

"Được rồi, tôi lại nhấn mạnh một lần nữa, ông đã bị trục xuất khỏi gia tộc, kiếp này sẽ không bao giờ trở lại nhà họ Diệp nữa!"

"Chỉ cần Diệp Lâm tôi còn là gia chủ thì ông sẽ không bao giờ được quay trở lại!"

Cái gì?

Nghe xong, ông Diệp găn như ngất đi vì tức giận.

Tên nhóc khốn khiếp này này thậm chí còn không muốn gọi ông ta là ông nội nữa?

Lý nào lại vậy!

"Thằng nghịch tử này! Mày thật sự muốn chọc. tao tức điên đúng không?"

Trong cơn tức giận, ông Diệp đã giơ tay định đánh anh.

Thế nhưng, động tác đó đã dừng lại ở không trung, bởi vì ông ta chỉ ra vẻ vậy thôi chứ thực tế không dám làm gì.

Dù sao ông ta cũng biết thực lực của Diệp Lâm mạnh cỡ nào. Hơn nữa, với dáng vẻ lạnh lùng anh bây giờ, nếu ông ta thực sự ra tay, e rằng sẽ tự rước khổ vào mình.

"Lâm Nhị, sao con có thể nói như vậy với ông nội chứ?" Diệp Nguyên Cát cũng nhanh chóng bước tới thuyết phục, vừa đỡ cha mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng ông ta để trấn an.

"Hừ! Ông nội? Đừng lấy cái gọi là tình thân ra đe dọa tôi!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Năm năm trước, từ giây phút bước vào tù thì chúng ta đã không còn tình cảm gia đình gì nữa rồi!"

"Bây giờ, tôi đã trở về, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi! Các người đừng mơ có thế tranh giành được với tôi!"

Diệp Nguyên Cát nghe được lời này thì sửng sốt, dường như trước mặt mình là một người xa lạ

Ông Diệp cũng tức giận nói: "Được rồi, nếu mày không cho tao quay lại thì nhà họ Diệp sẽ bị hủy hoại trong tay mày! Mày chính là tội đồ của nhà họ Diệp!

"Lúc đầu mày nói nhà họ Diệp ở trong tay mày có vươn lên đỉnh cao, tiến thêm một bước? Kết quả là thế. nào?”

“Hiện giờ nhà họ Diệp đã bị thương hội cấm cửa, hoàn toàn mất đi đường sống! Nhưng mày lại không có biện pháp gì cả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK