Còn ở trong mắt Diệp Lâm, anh rất chào đón người muốn làm cho ra lẽ như thế.
Bởi vì vàng thật không sợ lửa!
Nếu muốn làm cho mọi người tin tưởng lời nói của mình, thì nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy.
Bệnh mà tây y không chữa khỏi, trung y có thể chữa khỏi!
Diệp Lâm rất ngoài ý muốn của mọi người mà gật đầu đáp: “Có thể chữa khỏi!”
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồn ào cảm thán.
Ngay cả ông Khâu cũng giật nảy mình, dường như không ngờ rằng Diệp Lâm lại trả lời dứt khoát như thế.
Vậy nên, ông Khâu vội vàng nói thêm: “Tôi bị tai nạn xe cộ gãy chân hơn một năm rồi, cũng có thể chữa khỏi nữa hả?”
Ông Khâu nói thêm, một là vì rất ngạc nhiên nên muốn xác định lại, hai là vì cho Diệp Lâm một bậc thang để bước xuống.
Không ngờ Diệp Lâm vẫn cứ gật đầu tỏ vẻ có thể chữa khỏi.
“Chỉ cần ông vẫn còn hai chân, không có cắt chân, khi uống thuốc vào đợi mười lăm phút sau là có thể khôi phục!”
Nghe vậy, mọi người lại cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ không biết là Diệp Lâm đang nói đùa hay là đang rất tự tin với đan dược của mình?
“Uống một viên đan dược, đợi mười lăm phút sau là có thể đứng dậy?” Ông Khâu nói với vẻ khó tin: “Vậy tôi có thể uống viên đan dược kia, tự mình thể nghiệm ngay tại đây không?”
Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cứ tự nhiên đi.”
Thấy dáng vẻ thản nhiên của Diệp Lâm, rồi thấy ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, ông Khâu nhìn xuống hai chân tàn tật đã lâu của mình, cắn răng một cái, quyết định tự mình thử thuốc.
Lỡ như thật sự có kỳ tích thì sao?
Trong tiếng hô hào của mọi người, ông Khâu ngửa đầu, nuốt trọn viên đan dược.
Hiện trường lập tức trở nên yên lặng.
Mọi người không ngờ rằng ông Khâu lại sốt ruột đến mức thử thuốc ngay tại chỗt
Chẳng may không có hiệu quả thì chẳng phải là khiến chủ nhà xấu hổ, khó coi hay sao?
Dù vậy, Diệp Lâm vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Sau khi đến Phụng Thiên, anh đã tranh thủ lúc nghỉ ngơi luyện chế một trăm viên đan dược có phẩm chất cao.
Trên trị bệnh nan y ung thư, dưới trị gãy chân gấy tay, bệnh nào cũng có thể chữa khỏi.
“Ông Khâu, ông cảm thấy thế nào rồi?” Có người tò mò hỏi.
Ông Khâu lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì cả. Mọi người kiên nhãn chờ một lát đi.”. Ra chương nhanh nhất tại { 𝖳R𝙪M𝖳RUYeN.𝙫n }
“Diệp tiên sinh đã nói là đợi mười lăm phút mới có hiệu quả, vậy thì chúng ta cứ đợi đi thôi, ha ha..."
Mọi người gật đầu, nhìn đồng hồ, kiên nhẫn chờ đợi.
Có điều, đa số người ở đây đều cho rằng kết quả là không tốt.
“Đan dược của Long Vương đại nhân thật sự không thành vấn đề hả?” Hoàng Tiềm mới quy phục Diệp Lâm dạo gần đây, chưa được thấy y thuật lợi hại của Long Vương, chỉ nghe đám người Hắc Long nói là rất lợi hại thôi.
“Ha ha, chỉ có vậy thôi mà lo gì!” Hoa Quốc Đống nói với vẻ kiêu ngạo: “Sư phụ tôi ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, nói gì là tàn tật, một chút bệnh nhẹ thôi mài”
Rất nhanh sau đó, đã đến mười lăm phút.
Mọi người đều nhìn về phía ông Khâu, quan tâm hỏi thăm: “Ông Khâu, ông cảm thấy thế nào rồi?”
Ông Khâu gõ mạnh lên hai chân của mình, cười khổ nói: “Không có cảm giác gì cả”
Nghe vậy, mọi người không nhịn được thất vọng thở dài.
Đáng lẽ bọn họ không nên mong chờ quá nhiều. Có điều, sâu trong lòng mọi người, bọn họ vẫn có chút mong chờ xuất hiện kỳ tích.
“Ha ha...” Ông Khâu vội vàng cười ha ha, định đổi sang đề tài khác, để tránh cho chủ nhà khó coi.
Đúng lúc này, Diệp Lâm xách ấm nước nóng đi tới trước mặt ông Khâu.
“Hai chân ông lâu lắm rồi không hoạt động, mới chữa khỏi còn chưa kịp thích ứng, vậy nên phải kích thích một chút mới được.”
Dứt lời, Diệp Lâm đổ hết ấm nước nóng xuống hai chân tàn tật của ông Khâu.
Ông ta hét thảm một tiếng, lập tức nhảy dựng lên từ trên xe lăn, hai chân bật dậy, hô to: “Nóng quá đi!”