Vốn dĩ toàn bộ thế lực ngầm ở Phụng Thiên đều đến đây vì danh nghĩa núi Trường Bạch, nên nếu Hứa Tường, Thái Tuế bệnh tật, Tứ Hổ nhà họ Hứa đích thân có mặt thì mọi người chắc hẳn sẽ tin tưởng và kính trọng hơn.
Thật đáng tiếc, Trịnh Tam Pháo đã gặp rắc rối trước khi Hứa Tường đến.
Nhìn thấy cảnh tượng sau trận hỗn chiến, trong lòng Hứa Tường không khỏi đau xót, nghĩ rằng mình đã đến quá muộn, nếu đến sớm hơn nửa bước, Trịnh Tam Pháo đã không chết.
Suy cho cùng, Trịnh Tam Pháo cũng là một vị tướng tài ba dưới sự chỉ huy của cha mình, lẽ ra không nên chết bi thảm như vậy.
Càng không đáng phải chết dưới tay một kẻ vô danh trong thế giới trần tục.
Trong nháy mắt, Hứa Tường quay đầu ngựa, đối mặt với Diệp Lâm.
Lúc này, không chỉ Hứa Tường, ngay cả khí chất của con ngựa gầy dưới chân anh ta cũng đột ngột thay đổi, tràn đầy khát vọng chiến đấu.
Bùm!
Bên kia, con mãng xà vốn bỗng lật ngược người lại rồi chui thẳng xuống đất.
“Tiên Nhi?” Liễu Như Yên kêu lên, lúc nhìn sang bèn cạnh thì đã không thấy bóng dáng con rắn đâu.
“Hửm?” Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lâm khẽ cau mày: “Đúng là mất mặt mà!”
Diệp Lâm không ngờ con mãng xà lại bị dọa sợ như vậy?
Là do Hứa Tường hay là do con ngựa gầy gò kia?
Không biết vì sao, Diệp Lâm mơ hồ cảm thấy con ngựa gầy này có vẻ không bình thường.
“Haha, ác thú của anh có vẻ sợ thú cưỡi của tôi đấy… Khụ khụ…”
Hứa Tường cưỡi ngựa, cúi đầu nhìn Diệp Lâm, có phần đắc ý hỏi: “Anh có biết tại sao không?”
Con mãng xà to gấp mười lần con ngựa gầy, sau khi được Diệp Lâm huấn luyện cấn thận, sức mạnh của nó thậm chí còn mạnh hơn trước.
Ngỡ tưởng nó đã gần như trở thành vua của muôn thú, không biết sợ là gì.
Không hiểu sao hôm nay lại sợ con ngựa gầy kia?
Diệp Lâm cũng muốn biết tại sao.
“Bởi vì dưới chân tôi là một con long mã!” Hứa Tường nói một cách khoa trương: “Nó đã từng uống máu rồng thật ở núi Trường Bạch!”
“Con thú của anh tuy có kích thước khống lồ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con trăn thôi.”
“Khi nhìn thấy một con ngựa uống máu rồng, đương nhiên là sợ đến mức phải chui xuống đất rồi! Haha… Khụ khụ…”
Hứa Tường vừa ho vừa mỉm cười đắc ý.
Nói cách khác, long mã có thế chịu được vận khí xui xẻo xung quanh Hứa Tường.
Nếu là một con vật bình thường, vừa đến gần đã sùi bọt mép ngã xuống giống như đám người đổ bệnh ban nãy rồi, chứ đừng nói đến việc đế Hứa Tường cưỡi.
“Long mã… Máu rồng?”
Nghe thấy điều này, mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt.
Nhưng nghĩ lại thì núi Trường Bạch vẫn là lãnh thổ của võ cố, không chỉ có nhiều bảo vật mà còn có rất nhiều dã thú quý hiếm, đó là chuyện bình thường.
Lúc này, Hứa Tường đối mặt với Diệp Lâm.
Mặc dù cả hai chưa chiến đấu với nhau
nhưng dựa trên phản ứng của những con thú bên cạnh họ, Hứa Tường đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối rồi.
“Trịnh Tam Bảo đến từ một trong bảy đỉnh của núi Trường Bạch, đỉnh Nãi Đầu!”
Hứa Tường tiếp tục.
“Nếu như anh giết chú ấy, tức là không xem đỉnh Nãi Đầu ra gì, cũng chính là kẻ thù của nhà họ Hứa chúng tôi!”
“Võ cổ giả không thế bị sỉ nhục, huống chi chúng tôi còn là võ cổ giả của núi Trường Bạch?”
“Nói đi… Anh muốn chết như thế nào, tôi sẽ cho anh toai nquyên!”