Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy nên, thấy các đệ tử bình thường la hét chửi rủa một hồi, dọa sẽ báo thù, các trưởng lão Bạch Vân Quan vội vàng ngăn lại, yêu cầu mọi người không được kêu la nữa, điều tra kỹ càng rồi tính tiếp.

Chẳng bao lâu, sau khi xem xét hiện trường, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện hai đại cao thủ Võ Đang và Hoa Sơn, đồng thời cũng là trọng tài của trận đấu đã biến mất một cách thần bí?

Ba vị người quyền lực chủ trì cuộc thi thì một người đã chết và hai người biến mất, điều này cũng dấy lên một sự nghỉ ngờ kỳ lạ hơn tại hiện trường

"Hắc Long, cậu có thấy sư phụ của tôi không?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng xoa đầu, vừa ngơ ngác, vừa bối rối

“Không!” Đám người Hắc Long lắc đầu: “Không biết Long Vương đại nhân có tới hay không, nhưng hình như cuộc tranh tài đã kết thúc rồi?"

Mọi người ở Long Môn tìm kiếm ở hiện trường nhưng không thấy Diệp Lâm đâu, đây là tin tức tốt nhất đối với bọn họ.

Mặc dù mọi người đều đã mất đi những ký ức liên quan đến cuộc thi đấu này.

Nhưng về phần kết quả thì đã gần trong tầm tay... Bảy gia tộc võ cổ đã bị tốn thất nặng nề.

Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi bắt đầu xì xào, phải chăng có một cường giả nào đó đã âm thầm giúp đỡ và nghiền nát toàn bộ thất tộc võ cổ?

Lúc người đó ra tay, những người ở hiện trường đều không kịp phản ứng, và sau đó mọi chuyện đã kết thúc!

Mọi người không khỏi thêm phần tò mò về Diệp Lâm, người đã kết thúc cuộc thi trước khi xuất hiện này.

"Tôi đây để làm gì? Tại sao tôi không nhớ nhỉ?"

Lúc này, Đoàn Tử Du cũng đang bối rối, thậm chí quên mất mục đích chuyến đi của mình.

Trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

Sau đó, anh ta điểm danh các tướng lĩnh dưới quyền rồi ra lệnh cho quân rút lui về cơ quan.

"Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Ở bên kia, Kim Lũ Y cũng ngạc nhiên không kém.

Cô nhớ mình được cử đi duy tỉ trật tự ở Bạch Vân Quan, nhưng đột nhiên trước mắt cô lại trở nên như thế này?

"Đại nhân, mau nhìn thời gian đi!" Lúc này, phó Ân Hồng Trang bỗng lên tiếng nhắc nhở: "Tôi nhớ lúc chúng ta tới đây là mười một giờ"

"Bây giờ đã là sắp một giờ chiều rồi! Hai tiếng trôi qua rồi!"

Cái gì!

Nghe vậy, Kim Lũ Y vô cùng ngạc nhiên.

Chẳng lẽ bọn họ đã bất tỉnh trong hai tiếng rồi sao?

Và trong hai tiếng đồng hồ này, chuyện gì đã xảy ra?

"Rốt cuộc là ai làm cơ chứ?" Kim Lũ Y vừa ngạc nhiên, vừa nghỉ ngờ.

Ngay sau đó... Coong!

Xa xa vang lên một tiếng chuông du dương cổ kính!

Thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.

Ngay sau đó lại có một tiếng động lớn khác!

Các đệ tử của Bạch Vân Quan nhìn theo tiếng. động, lập tức kinh hãi.

"không hay rồi!"

"Là điện Lữ Tổ!"

"Có người đột nhập điện Lữ Tổ"

Vẻ mặt của các trưởng lão Bạch Vân Quan đều thay đối, họ biết rằng có một pháp thể ấn giấu trong điện Lữ Tổ!

Chẳng lẽ có người dám lợi dụng lúc hỗn loạn lẻn vào điện Lữ Tổ, có ý đồ với pháp thân?

Mọi người trong Bạch Vân Quan lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, đầu tiên họ gạt cái chết của quan chủ sang một bên, nhanh chóng tập hợp về phía điện Lữ Tổ.

Không thể để mất pháp thân được!

"Chúng ta cũng qua đó xem sao!" Kim Lũ Y lấy làm tò mò, cũng dẫn đôi cân vê Yến Kinh đến hỗ trợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK