“Trong đó có ba nhà là Hoàng, Bạch, Liễu chuyển sang làm việc cho tôi, bị tôi phái đi đối phó với nhà họ Trương.”
“Có điều, tôi thấy thực lực của cả ba nhà không đủ để đối đầu với nhà họ Trương, vậy nên định đi theo hỗ trợ bọn họ!”
Nghe vậy, Hoàng Long cảm thán: “Long Vương đại nhân đúng là một người phi thường!”
“Đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt năm đại gia tộc thần bí giống như là chặt đi một cánh tay của nhà họ Trương. Hiện giờ muốn đối phó nhà họ Trương cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Có điều...” Hoàng Long có vẻ buồn rầu: “Có điều, sự mạnh mẽ của nhà họ. Trương, có lẽ có liên quan đến núi Trường Bạch giới cổ võ. Còn việc bọn họ có mối quan hệ gì thì tôi không biết.”
Ở trong mắt Hoàng Long, nếu nhà họ Trương cũng có chỗ dựa là núi Trường Bạch, thì bọn họ tuyệt đối không thể động đến nhà họ Trương. Chỉ cần có thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào, thì cũng đủ để bọn họ phải rút lui rồi.
“Không có gì phải sợ cả!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cổ võ cũng là người, chẳng qua là tu luyện nhiều hơn người bình thường mà thôi, không phải là không thể thăng được. Tôi từng giết cổ võ giả, phá vỡ huyền thoại không thể chịu nhục của bọn họi”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng Long lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là nói thật.
Nhưng khi thấy vẻ mặt sùng bái kính trọng của đám người Hắc Long, anh ta liền biết chuyện này là thật.
Trời ạ... Hoàng Long cảm thấy chấn động!
Vị Long Vương trẻ tuổi mới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết?
Cho dù là lão Long Vương thì chắc cũng không dám làm như thết Đúng là trò giỏi hơn thầy! Núi này cao hơn núi khác! Giờ phút này, Hoàng Long càng thêm kính sợ Diệp Lâm.
“Tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Trương, chứ không phải là núi Trường Bạch cổ võ, các anh yên tâm đi!”
Thấy mọi người cứ mang vẻ mặt lo lắng và không yên lòng, Diệp Lâm liền ra tiếng an ủi, xua tan nỗi băn khoăn của bọn họ.
“Hoàng Long, anh có đồng ý theo tôi đi Phụng Thiên, đến nhà họ Trương một chuyến không?”
Nghe vậy, Hoàng Long lập tức quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Có thể theo Long Vương đại nhân xuất chiến là vinh hạnh của tôi!”
Lúc này, đám người Hắc Long cũng lần lượt xin xuất chiến, thậm chí muốn gọi hết Long Môn đi khai chiến với nhà họ Trương ở Phụng Thiên.
“Các anh không cần phải đi.”
Diệp Lâm sắp xếp: “Hoàng Long là người địa phương, tôi chỉ dẫn một mình anh ta theo là được. Cho dù thật sự gặp được cao. thủ núi Trường Bạch, thì tôi cũng có thể an toàn rút lui. Nếu dẫn theo nhiều người thì có khi lại bất tiện.”
Nghe vậy, đám người Hắc Long đều cảm thấy Diệp Lâm nói có lý.
Vậy nên ai cũng nói là nghe theo sự sắp xếp của Long Vương, chúc Long Vương chiến thắng trở về.
“Hoàng Long, anh trở về chuẩn bị đồ đạc đi.”
Diệp Lâm nói: “Sáng mai anh theo tôi đi Phụng Thiên một chuyến.”
“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Hoàng Long tỏ vẻ nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Sau đó, Diệp Lâm đứng dậy, định đi về nhà chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.
Hắc Long thấy vậy thì vội vàng cho người đưa anh về nhà.
Lúc Diệp Lâm về tới sơn trang Phong Hoa, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Ồ, có ăn trộm?”
Diệp Lâm nhận ra hơi thở người lạ, còn mới vừa đi không bao lâu.
Anh chạy nhanh lên lầu, quả nhiên là thấy các phòng đều bị lật tung lên, không biết là đang muốn tìm cái gì nữa.
“Ha ha...”
Thấy vậy, Diệp Lâm liền cười lạnh một tiếng, nghĩ ngay đến bệnh viện trung ương.
Hóa ra là muốn trộm đơn thuốc!