Người đầu tiên đi vào trong đại sảnh là một người đàn ông vạm vỡ, thân cao. hai mét, làn da ngăm đen, thẳng tắp như một cây cột sắt màu đen.
Gã đứng ở đó, rất có cảm giác ngột ngạt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Thiết Kim Cương!”
Trương Văn Viễn thấy gã thì vội vàng đi lên chào hỏi.
Gã chính là kim cương số một dưới trướng Tọa Sơn Điêu. Nghe đồn gã da đồng xương sắt, cực kì mạnh mẽ, là cao thủ chỉ thua kém Tọa Sơn Điêu.
Thiết Kim Cương ngẩng đầu ừ một tiếng xem như chào hỏi.
Ngay sau đó, có tiếng cười ma mị vang lên, một người xinh đẹp lại quyến rũ giống như quỷ hồn lướt vào trong đại sảnh.
Trên mặt trang điểm đậm, tà áo thướt tha, mê hoặc mọi người, trong nhất thời không nhìn ra được là nam hay nữ.
“Mị Kim Cương!” Trương Văn Viễn đi lên chào hỏi liên tục.
Hắn chính là kim cương số hai dưới trướng Tọa Sơn Điêu. Người ta gọi hắn là Mị Kim Cương.
Trương Văn Viễn chỉ từng thấy hắn ba lần, lần nào hắn cũng trang điểm đậm như hát tuồng, khó có thể phân biệt giới tính, khiến người ta cảm thấy âm trầm lại thần bí.
Trương Văn Viễn tuy chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng nếu hắn có thể trở thành kim cương thứ hai dưới trướng Tọa Sơn Điêu, thì phần nào cũng có thể thấy được thực lực của hắn.
“Ha ha ha ha!”
Ngay sau đó là tiếng cười sang sảng.
Người còn chưa vào thì tiếng cười đã vang lên, theo sát đó là lời nói châm chọc: “Đoan Mộc Kỳ, cái đồ vô dụng nhà ông, ngay cả chút việc nhỏ này cũng giải quyết không xong, còn bảo Tam Gia tự mình tới nữa, giữ ông có tác dụng gì chứ?”
“Tôi từng bảo ông già rồi, không còn dùng được nữa, để tôi thay vị trí của ông đi, vậy mà ông không phục. Bây giờ ông phục chưa?”
“Ông đúng là làm đám kim cương chúng ta mất mặt mài!”
Lúc nói chuyện, lại có một người đàn ông vạm vỡ, khí thế như hổ, nhanh chân đi vào.
Anh ta nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt mang vẻ hài hước lên người Đoan Mộc Kỳ đã từng là Băng Kim Cương.
Thấy Đoan Mộc Kỳ bị thương nặng, anh ta càng thêm đắc ý, không nhịn được cười ha ha.
“Lôi Kim Cương, mày cười sớm quá rồi!” Đoan Mộc Kỳ không phục nói: “Đổi lại làm mày, mày cũng chưa chắc là đối thủ của thằng nhãi kia!”
“Hừi! Quả nhiên, ở trong mắt đồ vô dụng, tất cả mọi người đều là vô dụng!” Lôi Kim Cương cười lạnh nói: “Đừng nói là ông cho rằng ngay cả Tam Gia cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?”
Nhắc tới Tọa Sơn Điêu, Đoan Mộc Kỳ ăn nói cẩn thận hơn nhiều: “Tam Gia muốn đối phó thằng nhãi kia, tất nhiên là sẽ dễ như trở bàn tay rồi!”