Triệu Uyển Đình nghi ngờ, tám phần là có vấn đề rồi, không đi thì hơn.
“Đã tới rồi thì đi xem đi” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng: “Thật hay giả nhìn là biết.”
“ỪI” Thấy Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Triệu Uyển Đình cũng đồng ý đi một chuyến: “Đào chưởng quầy dẫn đường đi.”
“Vâng!” Đào chưởng quầy nhìn Diệp Lâm thêm vài lần, không biết là anh thật sự hiểu hay chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Đám người nhanh chóng đi đến nhã gian ở hậu đường. Trai chủ Tàng Bảo Trai ngồi ở trên cùng, hai bên là hai dãy ghế ngồi.
“Triệu đại tiểu thư, Hoa thiếu, Vương giáo đầu, Diệp huynh đệ!” Trai chủ tự mình mời ngồi: “Mau ngồi đi! Pha trà!”
Sau khi bốn người ngồi xuống, thấy đối diện là ba người đàn ông trung niên, đao to búa lớn, khí chất lưu manh.
“Để tôi giới thiệu mọi người.” Trai chủ chỉ vào ba người ở đối diện: “Ba vị này là người bán họ Mã, đến từ Phụng Thiên. Nhà bọn họ ở núi Trường Bạch, mua bán dược liệu quanh năm. Bọn họ có hết các dược liệu quý giá mà mấy cô cậu cần.”
Vừa thấy ba người kia, Diệp Lâm liền cảm thấy đau đầu. Nhìn qua là biết ngay bọn họ đều là người tàn nhẫn, lại thêm thực lực không yếu.
Có điều, ở đây có mình và Vương giáo đầu, không cần phải sợ bị ép mua bán.
“Ông chủ Mã!” Triệu Uyển Đình gật đầu chào hỏi: “Chúng ta xem hàng trước đi!”
“Triệu đại tiểu thư rất nhanh gọn!” Tên cầm đầu cười ha ha rồi bảo anh em bên mình đưa hàng.
Một đám dược liệu trông có vẻ lâu năm được đổ ra từ bao tải dài hơn một mét.
“Nhân sâm trăm năm!”
“Long tiên hương tám mươi năm!”
“Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm!”
“Xích tuyết linh chỉ hai trăm năm!”
“Mấy thứ này đều do anh em chúng tôi tự mình hái ở núi Trường Bạch!”
Nhìn thấy đám dược liệu quý báo kia, hô hấp Triệu Uyển Đình bắt đầu trở nên dồn dập.
Dù là người ngoài nghề như cô, chỉ nhìn thôi cũng biết đám dược liệu kia có chỗ hơn người.
Cô thầm kích động trong lòng, lần này lại thuận lợi thế kia, ông nội mình được cứu rồi!
“Hừm... đám dược liệu này vừa nhìn là biết đã lâu năm, chất lượng cũng rất tốt!” Vương giáo đầu gật nhẹ đầu nói.
Bởi vì ông ta từng làm quan, từng thấy được dược liệu trăm năm tuổi, nhìn là biết ngay khác với dược liệu mấy chục năm tuổi.
Hơn nữa, khi dùng mũi ngửi, sẽ ngửi được một mùi thơm độc đáo.
“Vương giáo đầu rất có ánh mắt!” Trai chủ cười nói với Vương Phàm: “Tuy rằng người trung gian như tôi không thể thiên vị ai, nhưng tôi sẵn lòng dùng đầu mình đảm bảo đám dược liệu kia đủ cân đủ lượng. Nếu các người không tin thì có thể đi Phụng Thiên hỏi thăm về anh em nhà họ Mã. Bọn họ có danh tiếng rất tốt về buôn bán dược liệu.”
“Diệp tiên sinh?” Triệu Uyển Đình nhanh chóng ổn định lại cảm xúc kích động, rồi dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Lâm.
Chỉ cần anh đồng ý thì tiếp theo có thể nói giá được rồi.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng nhau tập trung lên người Diệp Lâm.
Nhất là trai chủ, ông ta rất có hứng thú mà nhìn về phía Diệp Lâm.
Ông ta thầm nghĩ dù thằng nhãi này có là chuyên gia đồ cổ tranh chữ đi nữa, nhưng mà khác nghề như cách núi, chẳng lẽ cậu ta còn hiểu được dược liệu nữa hả?
Diệp Lâm cầm một gốc nhân sâm lên, mỉm cười nói: “Nhân sâm mười năm, long tiên hương tám năm, đông trùng hạ thảo mười lăm năm, tuyết linh chỉ hai mươi năm.”
“Nghe nói vùng núi Trường Bạch của Phụng Thiên có một loại kỹ thuật nhổ cây độc đáo, có thể lập tức tăng lên năm tuổi của dược liệu, lấy hàng kém thay hàng tốt.”
“Hôm nay thấy được, đúng là khiến tôi mở rộng tâm mắt!”
Dứt lời, Diệp Lâm ngưng tụ chân khí lên ngón tay.
Nhìn lại thì thấy gốc nhân sâm được cho là trăm năm kia giống như từ già thành trẻ, lập tức nhỏ lại một vòng.