Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khang Thành Đan vừa chạy vừa la hét, rồi đột nhiên bị ăn một gậy vào đầu.

Ngay sau đó, phía sau chợt truyền đến tiếng la hét phấn khích.

“Tôi bắt được tên ăn trộm kia rồi!”

“Đúng là dịch dung thành giám đốc Khang, giống ghê luôn!”

“Mọi người mau lên đi!”

Lời còn chưa dứt, mọi người xung quanh đã chen chúc lên, tay đấm chân đá Khang Thành Đan.

“A… Đồ khốn kiếp! Tôi là Khang Thành Đan! Các cậu đánh nhầm người rồi! Ây da…”

Người dẫn đầu vừa đánh vừa cười nói: “Ăn trộm sẽ thừa nhận là mình trộm đồ hả? Còn dám mạnh miệng hả? Để xem tao xé mặt nạ của mày xuống này!”

Dứt lời, anh ta ra tay tàn nhẫn, muốn xé mặt nạ của Khang Thành Đan: “Hầy, dán chặt quá đi, đế tao xé…”

Trên mặt Khang Thành Đan bị cào ra từng vết máu, lớp da thật suýt nữa bị xé xuống…

“ơ kìa…” Thấy vậy, người xung quanh mới nhận ra rằng có lẽ người trước mắt thật sự là giám đốc Khang.

Bọn họ đánh nhầm người rồi!

“Giám đốc Khang… ông không sao chứ?”

“Chúng tôi không cố ý…”

“Là ông nói khi nhìn thấy người giống ông thì không cần phải nương tay…”

Đám đông vây đánh lập tức tản ra.

Khang Thành Đan mặt mũi bầm dập, cả người chật vật, bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào mọi người, nói: “Hay lắm, các người ra tay nặng vậy hả? Có phải là cố ý hay không?”

“Tôi nhớ kỹ các người rồi! Chờ xử lý xong chuyện, tôi sẽ đi tính số với các người. Các người chờ đấy cho tôi… Ây da…”

Cùng lúc đó.

Diệp Lâm đã lặng lẽ ra khỏi nội môn bệnh viện trung ương, ầm ĩ rối loạn phía sau không hề liên quan gì đến anh.

Có điều, anh mới vừa đi được một đoạn thì…

Cuối lối đi bộ là một người tràn đầy sát khí, đứng thẳng tắp như cây tùng bách, trong tay cầm một cây đại đao Quan Công, mũi đao chỉa xuống đất, thân đao hơi nghiêng, cực kì oai phong.

Trong khoảnh khắc, thời gian xung quanh dường như bị đóng băng.

Không khí căng thẳng đến cực điểm.

Dù vậy, Diệp Lâm vần coi như không thấy gì, thong thả đi lên phía trước, không chịu một chút áp lực nào.

“Hay lắm nhãi ranh! Cậu là người đầu tiên có thể tự do đi lại dưới uy áp của tôi!”

Ông cụ cầm đao đột nhiên lên tiếng.

“Nể mặt cậu cũng là người luyện võ, để những thứ cậu trộm lại đi, tôi có thể tha cho cậu một lần!”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Thưa ông, ông nhận nhầm người rồi! ông xem tôi chẳng cầm cái gì cả, cũng không biết ông nói đến cái gì nữa!”

Nếu bình thường thì dù có xách theo một bao tải cũng không đủ chứa đống thiên tài địa bảo kia.

Diệp Lâm của lúc này, lại ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, trên người không hề mang theo thứ gì.

“Nhãi ranh dám mạnh miệng hả?” ông cụ cầm đao nói: Nếu cậu không chủ động giao ra đây thì đừnq trách tôi vô lễ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK