Một cuộc đại chiến sắp nổ ra.
Những vị khách đến xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú và bắt đầu la hét.
"Đặt cược, đặt cược đi nào, ai sẽ thẳng đây!"
"Không phải thẳng bại của trận đấu này đã quá rõ ràng rồi hay sao?"
“Nếu tên nhóc bình thường đó có thể đánh bại võ cổ giả, tôi sẽ chạy khỏa thân luôn!"
Mọi người đều thấy Thượng Quan Khánh Hồng xuất thân từ một gia tộc võ cổ, có tư chất phi thường nên đều đánh giá cao anh ta.
Mặt khác, Diệp Lâm lại là người tăm thường, xung quanh không có cao thủ nào, đơn độc đứng trên võ đài, khí thế quá yếu đuối
"Ông nội! Ông tính xem cơ hội chiến thắng của chàng trai họ Diệp đó là bao nhiêu?"
Lúc này, ngồi ở phía bên kia sân khấu là một nhóm khách đến từ môn phái bói toán, một trong Ngũ Môn.
Người cầm đầu là một ông già râu bạc trắng, vuốt nhẹ bộ râu, cười nói: "Còn cần lãng phí sức lực tính toán thế trận áp đảo như vậy sao?”
Chuyện đời khó đoán!” Cháu trai ở bên cạnh nói: "Nhìn thiếu niên này trông rất bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi!"
“Không biết sự tự tin của anh ta đến từ đâu”
"Tục ngữ có câu, chuyện khác thường chắc chẵn có điều kì lạt Ông nội, nếu không phiền thì ông cứ tính thử xem!"
Môn phái bói toán là một trong năm môn phái võ cổ, chuyên bói toán và suy luận để biết quá khứ và tương lai.
"Được!" Ông già tóc trắng lấy ra một đồng tiền cổ rồi tung lên.
Thắng hay bại đều nằm ở một mặt!
Mọi người xung quanh đều dõi theo đồng xu đến khi nó rơi xuống đất và quay tròn.
Sau khi dừng lại một lúc, nó lại đứng trên mặt đất gồ ghề mà không hề đổ xuống
"Hả?" Ông già không khỏi kêu lên: "Thật kỳ lạ!"
Rõ ràng đó là tình thế áp đảo, nhưng kết quả bói toán dường lại chỉ ra rằng đây là một trận chiến khó phân thẳng bại?
Ông lão không khỏi ném thêm lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, đồng xu đứng trên mặt đất mà không rơi xuống!
"Ông à! Điều này có nghĩa là gì? Kết quả như thế nào?"
Cháu trai ở một bên tò mò hỏi.
Ông lão tung đồng xu cổ ba lần liên tiếp, kết quả như nhau.
Sau đó, ông già không khỏi nhìn về phía chàng trai trẻ trên võ đài.
“Quả nhiên là chuyện đời khó lường!"
"Chỉ sợ bảy gia tộc sẽ chịu tốn thất lớn trong trận chiến này!"
"Mau! Cược cho cậu trai họ Diệp này đi! Đặt cược tất cả số tiền mang theo, trận này nhà Thượng Quan sẽ thua!"
Cùng lúc đó.
Lữ Đạo Hiên, quan chủ của Bạch Vân Quan cũng đang âm thăm đánh giá Diệp Lâm.
Vốn dĩ món quà hào phóng từ nhà họ Ninh đã khiến Lữ Đạo Hiên nghiêng về đối phương hơn.
Còn Diệp Lâm thì không hề chủ động tới thăm, cũng chỉ mang tay không tới đây?
Hừ, thật đúng là không biết lễ nghĩa, không biết sống chết!
Nếu đã như vậy thì Bạch Vân Quan sẽ không giúp đỡ nữa, cứ mặc kệ đi!
Ngay sau đó, quan chủ Lữ Đạo Hiên cũng xuất hiện trên sân khấu với tư cách là người dẫn chương trình và trọng tài chủ trì trận đấu.
“Trước hết, tôi xin cảm ơn tất cả những người có mặt hôm nay đã đến Bạch Vân Quan chúng tôi. Nếu có chỗ nào tiếp đón chưa tốt, hy vọng các sẽ bỏ quá cho!"
Mọi người trên khán đài lần lượt đáp lại:" Lữ quan chủ đừng khách sáo."
Tất nhiên, cũng có những người thiếu kiên nhẫn, la hét, thúc giục: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh đánh đi! Nếu còn kéo dài nữa mặt trời sẽ lặn mất! Tôi sẽ không kịp bắt xe về nhài"
Hiện trường lại một lần nữa vang lên tiếng cười.
Lữ Đạo Hiên cũng bình tĩnh mim cười: " Bạch Vân Quan chúng tôi có rất nhiều phòng khách, có thể cung cấp đồ ăn và chỗ ở miễn phí. Các vị có thể yên tâm theo dõi trận chiến!"
"Trận chiến hôm nay, dù kéo dài đến tối hay kéo dài đến rạng sáng ngày mai thì cũng phải phân thắng bại!"
Thượng Quan Khánh Hồng lạnh lùng bố sung: "Không chỉ là phân thẳng bại thôi đâu, mà còn là một sống một cồn!"
Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa trở nên xôn xao.
Ban đầu chỉ nói là cọ xát, tại sao lại biến thành trận chiến sinh tử?
Nhìn thấy đối phương lên trên võ đài, những người đặt cược Diệp Lâm cũng không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho anh.
Đồng thời hy vọng rằng người Lữ Đạo Hiên có thể phán quyết một cách công tâm.
Thế nhưng.
Lữ Đạo Hiên lại hắng giọng nói: “Thi đấu cọ xát, đương nhiên sẽ có điểm dừng, tuy nhiên..”
"Kiếm không có mắt, quyền cước vô tình, khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Trận chiến này mặc dù không phải trận chiến sinh tử, nhưng xin các vị hãy chuẩn bị sẵn tỉnh thần."
Thượng Quan Khánh Hồng nói: "Tôi thì không có vấn đề gì! Nếu thua thì chết không hối hận!”
Lữ Đạo Hiên lại nhìn Diệp Lâm: “Còn cậu thì sao?”
Diệp Lâm nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi: "Trước tiên, tôi muốn xác nhận một chuyện đã."
"Đối thủ của tôi chỉ có mình anh ta, hay là tất cả bảy gia tộc dưới khán đài?"
"Nếu tôi thẳng trận này, bên dưới sẽ tiếp tục cử người đấu trận tiếp theo ư?"
Lữ Đạo Hiên đáp: “Không sai! Nếu cậu thắng thì gia tộc tiếp theo sẽ tiếp tục khiêu chiến, đến khi nào hết bảy nhà thì cậu mới giành chiến thẳng hoàn toàn!”
"Nhưng mà..." Lúc này, Lữ Đạo Hiên lắc đầu, cho rằng Diệp Lâm suy nghĩ quá nhiều: “Tốt nhất cậu đừng nghĩ xa như vậy, hãy toàn lực chuẩn bị cho trận chiến này đi đã!"
Mọi người trên khán đài cũng bật cười: "Thằng nhóc này còn nghĩ đến chiến thẳng, còn nghĩ đến trận tiếp theo cơ đấy? Cứ giữ mạng mình trước đi đã!"
"Nói cách khác, đối thủ của tôi không phải một người, mà là bảy người!" Diệp Lâm lại hỏi.
"Không sai!" Lữ Đạo Hiên nói: "Đối thủ của cậu chính là bảy gia tộc này!"
Tuy nói là bảy gia tộc nhưng trong mắt mọi người nó không khác gì một gia tộc cả.
Dù sao cũng là trận chiến sinh tử, chắc chắn sẽ không đến lượt người tiếp theo xuất hiện.
"Nếu đã như vậy!" Diệp Lâm lớn tiếng nói: "Không cần phải từng người lên một đãi
"Bảo bảy nhà bọn họ cử ra một người rồi cả bảy người cùng lên cả đi!”