“Vậy là công ty sẽ không phá sản hả?” Bà Tô đọc lướt qua bảng tin, thấy nội dung đều là khen ngợi và tin tưởng thương hội mới.
“Phá sản cái gì chứ?" Ông Tô nói: “Công ty người ta sắp nở rộ mùa xuân thứ hai rồi! Rất nhiều đại lão ngoài ngành đều ủng hộ thương hội mới, ví dụ như phủ Thuận Thiên chúng ta.”
Cha của Susan đang làm việc trong phủ Thuận Thiên.
“Cái gì? Ngay cả phía chính phủ cũng ủng hộ. thương hội mới hả?” Bà Tô sốt ruột: "Vậy là thương hội mới này có thể thành công rồi!”
Sau đó, bà Tô ném mạnh tờ báo lên người chồng mình, oán trách: “Sao ông không nói sớm?”
Ông Tô vẻ mặt ấm ức nói: “Bà vừa vào cửa là tôi đã nói rồi, còn muốn sớm thế nào nữa?”
Bây giờ bà Tô rất hối hận, rất hối hận.
Nhớ tới những lời nói lúc nãy của mình với Diệp Lâm, bà chỉ muốn ngồi lên cỗ máy thời gian quay lại cứu vớt một chút
Lỡ như người ta thật sự đuổi việc con gái mình thì chẳng phải là tốn thất lớn hay sao?
“Con gái ngoan, ngày mai con đừng nghỉ ngơi, cứ đi làm đi!" Bà Tô thay đổi thái độ, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách: “Hiện nay công ty đang chuẩn bị mở thương hội mới, đúng là lúc cần dùng người, con đi làm để biểu hiện cho tốt!"
Cùng lúc đó, bên phía Hứa Như Vân.
Tuy rằng Hứa Như Vân đã kịp thời đưa Hứa Như Hải đi bệnh viện, nhưng mà bệnh viện nào cũng tỏ vẻ là hết cách với loại thương thế không thể chữa khỏi kia.
Cuối cùng, Hứa Như Vân chỉ đành đưa anh trai ra nước ngoài, đi tìm Thanh Môn giúp đỡ.
Còn đứa con trai Diệp Trạch của bà ta thì đang cực kì thù hận bà ta.
“Mẹ! Mẹ vậy mà lại vứt bỏ con! Mẹ hại con không chỉ có hủy dung mà còn mất đi một con mắt!”
Vết thương trên mặt của Diệp Trạch cũng rất nặng.
“Trạch Nhi, con đừng trách mẹ!" Hứa Như Vân chảy nước mắt nước mũi giải thích: “Mẹ không còn cách nào khác, lúc ấy cậu con bị thương nặng như thế, sao mẹ có thể mặc kệ cậu con được?”
“Con muốn trách thì hãy trách thẳng súc sinh Diệp Lâm kia đi! Không ngờ nó lại ác độc như vậy, ngay cả đứa em cùng cha khác mẹ là con cũng có thể ra tay tàn nhẫn! Ôi đứa con trai đáng thương của mẹ!"
Đối mặt với cảnh mẹ mình khóc lóc kể lể, Diệp Trạch không phải đồ ngu, sao có thể bị đôi ba câu lừa dõi?
Anh tất nhiên là hận Diệp Lâm. Nhưng mà anh ta cũng hận người mẹ đã vứt bỏ mình.
“Tôi hận các người!” Diệp Trạch hét lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài
“Trạch Nhi Đối mặt với sự oán trách của con trai, Hứa Như Vân cực kì đau lòng.
Chỉ là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ta không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn anh trai mình chết đi?
“Bà đấy bà đấy!" Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng oán giận: “Bà nói bà rảnh rỗi đi gây chuyện với nó làm gì? Bây giờ thì hay rồi, chuyện thành thế này rồi!"
“Anh trai không biết sống chết, còn con trai thì bị hủy hoại suốt nứa đời sau!"
Nghe chồng đứng một bên oán trách mình, Hứa Như Vân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, quát mắng: “Ông còn có mặt mũi trách tôi hả? Còn không phải là
do đứa con hoang của ông làm hại sao?”
“Diệp Lâm! Đồ súc sinh mày, mày chờ cho tao! Anh trai tao, con trai tao và tao... Tao nhất định phải làm mày nợ máu trả bằng máu!”