Rốt cuộc thì ngay cả Bàng chân nhân được nhà họ Cát phụng dưỡng cũng bị Diệp Lâm đánh tới mức hộc máu.
Lại thêm cảnh tượng khủng bố trước mắt đều do một tay Diệp Lâm gây ra.
Một đám người thường từ năm đại gia tộc nào dám bất kính dù chỉ là một chút với Diệp Lâm? Mỗi khi Diệp Lâm bước lên trước một bước, đám
người đối diện đều sẽ sợ hãi mà lùi ra sau một bước.
Tuy rằng mọi người đều muốn thoát khỏi hiện trường, nhưng mà một cửa ra vào duy nhất lại bị Diệp Lâm chặn lại, dù có người gan dạ hơn nữa cũng không dám vượt qua Diệp Lâm nửa bước.
“Ơ, ở đây sao thế này?”
Bạch Vi Vi cũng đi theo vào, lập tức bị dọa sợ đến mức hô hấp dồn dập.
“Đợi đã!” Diệp Lâm quay người, lau nhẹ trước hai mắt Bạch Vi Vi một cái.
Trước mắt Bạch Vi Vi lập tức sáng ngời, xung quanh đều biến về dáng vẻ vốn có.
Năm đại gia tộc khác vẫn mang dáng vẻ thấy quỷ, bị dọa sợ cực kì, chắc là bọn họ vẫn còn đang ở trong ảo giác, không thể nào thoát ra được.
“Diệp tiên sinh... Diệp tiên sinh!”
Lúc này, người nhà họ Thôi thấy Diệp Lâm có cách giải quyết ảo giác trước mắt thì vội vàng đi lên xin giúp. đỡ.
“Chúng ta là người một nhà mà”
“Tất cả đều do nhà họ Các sắp xếp, không hề có liên quan gì đến nhà họ Thôi chúng tôi!”
“Xin Diệp tiên sinh ban ơn, giúp chúng tôi gạt đi ảo giác khủng bố kia đi!”
Diệp Lâm giơ tay, giúp người nhà họ Thôi gạt bỏ lớp. ảo giác.
“Phù...” Người nhà họ Thôi như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc cũng trở nên bình thường rồi.”
“Diệp tiên sinh!”
Lúc này, Tô Cửu Xuyên dẫn theo vài người đi đến trước mặt Diệp Lâm, cung kính khom lưng chào hỏi Diệp Lâm.
“Đây là cha và anh cả tôi.”
“Nhà họ Tô chúng tôi sẵn lòng hợp tác với Diệp tiên sinh, tuyệt đối không có lòng riêng.”
“Xin Diệp tiên sinh giơ cao đánh khẽ. Cha tôi bị mắc bệnh tim...”
Diệp Lâm gật đầu, đồng thời khôi phục tâm mắt bình thường cho người nhà họ Tô.
Cha con nhà họ Tô cực kì biết ơn Diệp Lâm, hoàn toàn đánh mất suy nghĩ định làm kẻ hai mặt.
Ông cụ Tô cũng thầm quyết định là vì sự phát triển sau này của nhà họ Tô, xem ra là phải bỏ lớn giữ nhỏ, để con trai út Tô Cửu Xuyên làm người kế thừa nhà họ Tô.
“Và cả chúng tôi nữa..."
Ba nhà họ Cát, Đàm và Thường đều vội vàng đi lên xin được tha thứ, để có thể khôi phục như bình thường.
“Chắc là các ông không cần đâu nhỉ?” Diệp Lâm lập. tức từ chối.
Dù là trách phạt hay là ban thưởng thì đều là ban ơn.
Diệp Lâm tha cho nhà họ Sở và nhà họ Tô, đồng thời cũng muốn gây áp lực cho ba nhà Cát, Đàm và Thường.