“Nghe nói thực lực của anh Pháo là thượng tam phấm, cũng chính là tòng sư nhị phẩm!”
“Chỉ có cố võ giả mới có thể đột phá liên tục bước vào cảnh giới tông sư thượng tam phấm. Đám người thực lực thất bát phẩm chúng ta mỗi một lần muốn đột phá đều khó như lên trời!”
“Thấy chùy băng trong tay anh Pháo không? Đó chính là vũ khí được luyện chế từ hàn băng vạn năm quanh năm không tan trên núi Trường Bạch!”
“Nó không còn là một vũ khí bình thường nữa, mà là một pháp khí hàng thật giá thật.”
Đám trộm cướp mồm năm miệng mười mà cùng kế lại những tin đồn mình từng nghe.
Bọn họ coi Trịnh Tam Pháo giống như là vô địch thiên hạ, cho rằng chủ nhân của Long Môn sắp thua thê thảm rồi.
Dám trêu chọc cổ võ giả hả, có chết cũng không biết mình đã chết thế nào!
Thấy vậy, Diệp Lâm bước đi lên, chuẩn bị nghênh chiến.
“Long Vương đại nhân, cẩn thận!”
“Đừng khinh địch, anh ta chính là cổ võ giả đến từ núi Trường Bạch, thực lực rất mạnh đấy!”
Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm đều toát mồ hôi thay Diệp Lâm.
Liễu Như Yên cũng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh muốn để Tiên Nhi lên giúp đỡ không?”
Trong mắt mọi người, nếu có cự mãng đánh phụ trợ, một người một thú hợp tác với nhau, thì có lẽ sẽ có phần thắng.
“Không cần!” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Mang đại xà đến đây là vì bảo vệ các người, ngoan ngoãn đứng đó đợi đi, còn anh ta cứ đế cho tôi đối phó là được!”
Dù là mở đường lúc nãy hay là trận chiến sắp bùng nố ngay bây giờ thì Diệp Lâm đều có thế qua lại tự nhiên. Nhưng vì anh chỉ có một người, không rảnh lo cho đám người Hoa Quốc Đống, nên mới mang theo đại xà làm vệ sĩ cho ba người họ.
Trong nhất thời, hai người đứng mặt đối mặt với nhau.
“Thấy chùy băng trong tay tôi không?” Trịnh Tam Pháo khoe ra: “Nó được làm từ hàn băng
quanh năm không tan!”
Quanh năm không tan!
Diệp Lâm cảm thấy cách nói này có chút khoa trương.
“Anh có tin là lát nữa tôi sẽ khiến cho chùy băng trong tay anh tan thành nước hay không?” Diệp Lâm lạnh nhạt đáp.
Cái gì?
Nghe vậy, Trịnh Tam Pháo tức giận đến mức bật cười.
“Chết tới nơi rồi mà còn dám ăn nói mạnh miệng hả?”
“Xem ra là cậu còn chưa thấy sự lợi hại của chùy băng! chỉ với khí lạnh bên ngoài chùy băng thòi là đã đạt tới mức âm hàng trăm độ rồi! Người bình thường chỉ cần chạm vào một chút thôi là sẽ bị đông lạnh. Vậy mà cậu còn dám mơ mộng hòa tan chùy băng trong tay tôi?”
“Ha ha… Xem ra tôi phải dùng chùy băng đâm thủng miệng của cậu trước, để xem cậu còn dám bậy bạ nữa không?”
Vừa dứt lời, thân hình vạm vỡ của Trịnh Tam Pháo thế mà lại lao về phía Diệp Lâm với tốc độ cực kì nhanh chóng, đồng thời múa may chùy băng trong tay, một luồng khí lạnh đáng sợ đập vào trước mặt.
Diệp Lâm nhìn thoáng qua chùy băng, từ xa đã cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ bên trên. Lúc nãy đúng là anh đã có chút khinh thường nó.
Quả nhiên, người bình thường không thế chịu nổi được kể cả khí lạnh từ mặt ngoài.
Âm một trăm độ c lập tức khiến người ta đông lạnh.
Diệp Lâm vốn định dùng kiếm để đánh, nhưng mà bất chợt lại nhớ đến cây dao găm kia của mình.
Chùy băng trong tay đối phương lớn hơn dao găm không nhiều.
Vậy nên Diệp Lâm quyết đoán vứt kiếm, lấy dao găm ra để chiến đấu.
“Đế tôi nhìn xem là hàn băng vạn năm trong tay anh mạnh hơn, hay là dao găm do cửu sư phụ tănq tôi manh hơn!”