“Chết đi!”
Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.
Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.
“Kiếm tốt!” Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.
Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.
Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.
Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.
Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.
“Hộp kiếm Vô Tẫn?”
'Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.
Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?
Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.
Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được... Kinh Hồng kiếm!
Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.
OanhI
Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Hả?”
Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.
“Kinh Hồng kiếm?”
Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tân Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.
Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Rốt cuộc nhà họ Tân đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?
€ó điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.
“Đây là...”
Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.
Hộp kiếm Vô Tẵn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.
“Sao có thể chứ?”
“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”
Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tân thôi.
“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.
Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.
Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.
Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.
Keng!
Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.
Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.
“Ha hai” Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.
“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tân thì sao chứ?”
“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!"
“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”
Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gấy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.
Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện. Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.
Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.
Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tãn ra lần nữa.
Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.
Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.
Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.
Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.
Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.
Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương...