Vì vậy, Peter im lặng cầm cái thứ gọi là linh chỉ nghìn năm để vào trong máy dò sinh mệnh, chọn chế độ kiểm tra dược vật.
Máy dò sinh mệnh khởi động, bắt đầu rà quét.
Hơn mười phút sau, mọi người vẫn còn nhìn chăm chằm vào cái máy kia. “Tít tít tít!"
Máy móc bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Một câu chữ tiếng nước ngoài hiện lên trên màn hình.
Dịch sang là: không thể phân biệt dược vật, xin cẩn thận khi dùng.
“Ha ha!” Thấy vậy, Triệu Hi Dao càng thêm chắc chắn mà chỉ vào màn hình: “Cần tôi dịch cho anh nghe không?”
Có điều, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi đã nói là máy móc của các người không kiểm tra ra được.”
Rốt cuộc thì đây chính là linh chi nghìn năm cực kì hiếm thấy!
Dù cho cái máy kia có hết tất cả các dược vật trên toàn thế giới, nhưng nếu chưa có thành phần của linh chỉ nghìn năm, thì tất nhiên là sẽ không kiểm tra ra được trong
lần kiểm tra đầu tiên.
Giống như một người chưa từng ăn con cua, lần đầu tiên nhìn thấy con cua cũng không biết cái con kia là con gì.
Con người có thể dựa vào kinh nghiệm để suy đoán. Máy móc không có sinh mệnh và trí tuệ, chỉ có thể đưa ra kết luận sai lầm.
“Đừng dát vàng lên thuốc giả của anh!” Triệu Hi Dao cho răng Diệp Lâm đang ngụy biện: “Cái thứ anh lấy ra không hề tồn tại trong kho dược liệu, nói gì đến dùng nó để cứu người!"
Peter nói với ông cụ Triệu: “Ông cũng thấy kết quả rồi. Nếu máy móc đưa ra kết quả là cẩn thận khi dùng, thì ông hãy vì sức khỏe của mình, đừng nên mạo hiểm.”
“Đúng rồi cha!” Triệu Thiên Thông nói: “Chúng ta phải tin tưởng khoa học. Lỡ như cha uống cái thứ thuốc lạ kia, rồi sống không đến hai mươi ngày thì sao?”
Nghe vậy, ông cụ Triệu cũng hơi do dự.
“Diệp tiên sinh... chuyện này là sao vậy?” Triệu Uyển Đình không biết nên tin tưởng máy móc do chị họ mang đến hay là nên tin tưởng Diệp Lâm.
Trong nhất thời, đại sảnh nhà họ Triệu tràn đầy nghi ngờ.
Một bên là máy móc rất có khả năng đoạt giải Nobel y học năm nay. Một bên tự xưng là thần y có thể cứu sống cả người chết.
Rốt cuộc nên tin tưởng bên nào đây?
“Tôi đã đưa thuốc đến rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước!” Thấy vậy, Diệp Lâm cũng không muốn nói thêm nhiều nữa.
Dù sao thì mình đã tận tình tận nghĩa, không thẹn với lương tâm. Nếu nhà họ Triệu nghỉ ngờ mình, thì coi như là hai bên đã thanh toán ân oán xong hết rồi, từ đây không qua lại nữa là được.
“Anh đứng lại cho tôi!” Triệu Hi Dao không chịu bỏ qua: “Anh lấy thuốc giả đi lừa ông nội tôi và lừa nhà họ Triệu tôi, lừa không được liền muốn đi luôn hả?”