“Chết người rồi!”
“Tòa nhà nhà họ Chu ở đối diện có người nhảy xuống từ sân thượng tầng cao nhất!”
Tin tức nhanh chóng được lan truyền.
Các tập đoàn xung quanh đều ồn ào lên.
Bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng cực kì khiếp sợ.
“Anh Phong, chẳng lẽ là...” Bạch Vi Vi nghe thấy tin tức cũng rất giật mình. “Hừi Ác giả ác báo!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì có hiệu quả phản quang, cho nên dù đối diện làm bất cứ động tác gì thì cũng sẽ bị bắn ngược lại.
Diệp Lâm biết rõ đối phương chết nhanh như vậy là vì mới vừa bày cục đồn Bạch Vĩ Vi vào chỗ chết.
Vậy nên cuối cùng mới trả hết lên người chính mình.
Cơ bản là không cần đồng tình về cái chết của đối phương, tất cả chỉ là gieo gió gặt bão thôi, chết thì cứ chết đi.
“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xeml”
Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và Susan cùng đi ra ngoài, đi về phía địa điểm xảy ra sự kiện.
Anh dẫn Susan đi xem cái cảnh máu tanh kia, là vì để cô có một quá trình thích ứng.
Rốt cuộc nếu ngay cả loại trường hợp nhỏ này cũng không chịu nổi, thì sau này sao có thể chịu nổi sóng gió lớn hơn nữa?
“Cậu đã nói là không sợ, thì lát nữa cũng đừng sợ hét to lên.”
Diệp Lâm nhắc nhở.
Ba chữ “tôi không sợ” nói ra thì dễ, làm được thì lại rất khó.
Đây chính là đạo lý nói dễ hơn làm.
“Tôi không sợ!” Susan hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho mình.
Cô biết đây là một lần thử thách của Diệp Lâm dành cho mình.
Nếu mình không chịu nổi, thì chẳng cần Diệp Lâm nói gì, cô cũng sẽ tự giác bỏ đi.
Ba người đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh hiện trường.
Bọn họ nhìn kỹ thì thấy là T& Phong Bình, nằm úp mặt xuống đất, tai mắt mũi miệng chảy máu, dưới thân loang lỗ máu tươi, dáng vẻ thê thảm chết không nhằm mắt.
“AI” Rất nhiều người không nhìn được cái cảnh máu me đó, sôi nổi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí có người còn bị dọa đến mức hét ầm lên.
“Ông ta là người ngầm hại tôi bấy lâu nay hả?”
Bạch Vi Vi cực kì bình tĩnh: “Đầu sỏ hại nhà họ Bạch chúng tôi?”
“Có thể nói là vậy.” Diệp Lâm gật đầu.
Dù là đại trận khốn long trước đây hay là trận tụ âm hiện giờ thì đều đến từ tay của ông ta.
Bạch Vi Vi thấy đầu sỏ gây tội đã chết thì có loại cảm giác sung sướng khi báo được thù.
“Anh, anh thấy chưa? Kẻ luôn hại nhà họ Bạch chúng ta đã chết rồi!” “Thiên Đạo tuần hoàn, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ông tai”