Thân cây thô to nện xuống giống như là một đòn cảnh cáo khiến cho đỉnh xe bị lõm xuống.
“Trời ạ! Cái quỷ gì vậy?”
Hoa Quốc Đống bị đâm nghiêng ngả, nếu không phải trên đầu truyền đến từng cơn đau thì anh ta đã cho rằng mình đang thấy ác mộng rồi.
“Chắc chắn là yêu vật do tên yêu nhân kia phái đến!" Thấy vậy, ông cụ cảm thấy không ổn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt lần nữa.
Có điều, chiếc xe mà Hoa Quốc Đống đang lái là xe chống đạn hàng thật giá thật, có khả năng chống va chạm cực kì cao.
Cây to vây quanh nện cả buổi cũng chỉ nện ra vài lõm nhỏ.
Nếu đổi lại là xe bình thường thì đã bị nện bẹp từ lâu rồi.
“Các người ngồi cho vững, tôi sắp tăng tốc lao ra ngoài!"
Hoa Quốc Đống hồi hồn lại từ cơn chấn động, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, định lái xe ra khỏi cái nơi quỷ quái này rồi lại nói....
Anh ta đạp ga, xuyên qua khe hở, vọt ra ngoài.
“Ha ha!" Hoa Quốc Đống vui mừng cười to.
Anh ta vốn tưởng rằng đã chạy thoát khỏi nguy hiểm rồi, nào ngờ cây to đã bị bỏ xa một khoảng cách lại đột nhiên kéo dài thân cây ra vài dặm, giống như là dây mây cuốn hết cả chiếc xe lên.
Khoảnh khắc xe rời xa mặt đất, Hoa Quốc Đống giật nảy mình, dù có đạp ga nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngay sau đó, chiếc xe bị cuốn cao lên, rồi bị quăng xuống mặt đất.
“Không ổn rồi!” Ân Hồng Trang thấy vậy thì đá văng cửa xe ra, lớn tiếng nói: "Mau nhảy ra khỏi xe!"
Lúc chiếc xe sắp rơi xuống mặt đất, Ân Hồng Trang cõng ông cụ, kéo Hoa Quốc Đống, nhảy xuống xe
Ầm!
Một tiếng vang lớn nổ ra giống như là tiếng sét đánh xuống mặt đất.
Ngay sau đó, chiếc xe bị quăng nổ mạnh, lửacháy hừng hực.
Hoa Quốc Đống ngã xuống đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lúc nấy còn ở trên xe thì không chết cũng sẽ bị bỏng.
“Các người đi mau đi!”
Lúc này, ông cụ trở nên yếu ớt hơn nữa sau cơn va chạm.
“Chúng nó nhắm vào tôi.. Buông tôi ra, đi nhanh đi!"
“Nhớ kỹ lời nói của tôi! Nhất định phải bắt tên quốc sư giả kia! Tất cả đều do nó làm!”
Ân Hồng Trang không muốn từ bỏ ông cụ. Sau khi rơi xuống đất, cô ta rút đao ra định tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, cô ta chợt thấy chiếc xe bị cháy, đồng thời cháy lan sang thân cây.
Mấy cái cây đó tất nhiên là sợ lửa cháy, đứng tại chỗ dập lửa, thậm chí vì dập lửa mà không tiếc tự bẻ gãy mấy cành khô.
"Sợ lửa?” Ân Hồng Trang nhận ra điểm này thì cầm đao chém mạnh xuống mặt đất, lưỡi đao lập tức bắn ra tia lửa tung tóe khắp nơi
Ân Hồng Trang tụ khí lên trên lưỡi đao, tia lửa bùng lên thành ngọn lửa hừng hực.
Sau đó, Ân Hồng Trang chém mạnh một đao, một luồng sóng nhiệt tràn ra, ánh lửa tận trời, mở ra một con đường lửa cháy.
Quả nhiên, cây to hai bên đường sôi nổi né tránh, không dám đi lên.
“Đi thôi!”
Ân Hồng Trang lợi dụng ngọn lửa mở đường, dẫn ông cụ và Hoa Quốc Đống nhanh chóng thoát khỏi hiện trường bị cây to bao vây.
“Ha ha! Ân phó quan, cô lợi hại quá đi” Hoa Quốc Đống thành công chạy thoát, liên tục khen ngợi
“Nếu tôi được sống thì tôi nhất định sẽ giúp cô tăng chức!” Ông cụ hoan hô.
Hoa Quốc Đống nói thêm: "Vậy thì đề bạt Ân phó quan làm chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, để Kim Lũ Y làm phó thủ cho cô!"
Hai người kẻ xướng người họa tâng bốc khiến cho Ân Hồng Trang cảm thấy bực bội. Bởi vì hiện giờ còn chưa đến lúc vui mừng, bọn họ vẫn còn đang ở trong cảnh nguy hiểm.
“Đừng vui mừng quá sớm...”