Không ngờ, ngay khi tiếp quản quân đội Ung Châu, Diệp Lâm đã muốn dùng những người này để thử kiếm.
"Giết hết sao?" Bát kỳ Ung Châu hỏi.
"Không chừa một ai!" Diệp Lâm gật đầu.
“Những người đầu hàng thì sao?" Bát kỳ lại hỏi.
"Đầu hàng cũng giết" Diệp Lâm đưa ra kết luận cuối cùng.
Không chừa một ai, đầu hàng cũng giết?
Nghe được thấy Diệp Lâm ra lệnh như vậy, bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thẩm Thường Thanh không khỏi giật mình.
Ông ta vội vàng nói với Hàn Sơn Hà đang đứng ở một bên: "Hàn chiến thần, sao ông không thử thuyết phục em trai kết nghĩa của ông xem? Chẳng lẽ phải làm đến cùng như vậy sao?"
"Dù sao người ta cũng đã nhượng bộ, điều kiện đưa ra rất chân thành, vậy sao lại phải
"Nhượng bộ? Haha...” Hàn Sơn Hà cười nhạo: “Khi gã họ Phùng kia mang theo mười nghìn cao thủ hải ngoại ra lệnh giết chết anh em kết nghĩa của tôi, ông ta có bao giờ nghĩ tới việc nương tay không?"
"Bây giờ, thấy em trai tôi đã trở thành chiến thần Ung Châu, có đội quân ba trăm nghìn người sau lưng thì mới biết sợ, mới biết nhượng bộ sao?”
"Nói với ông ta là.. Đã quá muộn! Ông ta không còn đủ tư cách để thương lượng các điều khoản với em trai tôi nữa”
"Mà này, Thẩm đại nhân, tại sao ông lại cầu xin cho người ngoài vậy? Ban nãy, lúc em trai tôi bị bao vây ông cũng đâu có như vậy! Còn ngăn tôi ra tay
Thẩm Thường Thanh chỉ mim cười, không nói thêm gì nữa.
Tại hiện trường, sau khi nghe được lệnh giết mình của Diệp Lâm, tất cả các cao thủ hải ngoại đều hoảng sợ.
"Ông Phùng! Chúng tôi đến đây vì nể mặt ông, nhưng kẻ thù mà chúng tôi đối mặt hoàn toàn khác với những gì ông đã nói! Ông phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
"Đúng vậy, Phùng đại nhân! Ông phải nghĩ biện pháp đi! Chúng tôi không muốn phải chôn thây ở đây đâu!"
"Có ba mươi vạn quân chính quy, hơn nữa quân Ung Châu lại nổi danh là thiện chiến, thậm chí còn không căn đánh, đầu hàng cũng vô dụng! Phùng Võ Tật, hay là ông lấy cái chết đền tội để đối lấy mạng sống của chúng tôi đi!
Mười nghìn cao thủ hải ngoại đã hoàn toàn nổi loạn, không những mất tinh thần chiến đấu mà còn chữa mũi dùi vào kẻ chủ mưu Phùng Vô Tật.
Điều này khiến Phùng Vô Tật vừa bất lực vừa tức giận.
“Mọi người bình tĩnh đi!” Phùng Vô Tật cuối cùng lạnh lùng bất đắc dĩ nói: "Tôi đã đưa mọi người tới tất nhiên sẽ có biện đưa mọi người đi!”
"Mọi người cứ yên tâm, cho dù phải liều mạng, Phùng Vô Tật cũng có thể giúp mọi người tìm ra lối thoát!”
Nghe xong lời này, mười nghìn cao thủ tạm thị thả lỏng, chờ xem Phùng Vô Tật sẽ làm gì tiếp theo.
"Cậu Diệp, tôi muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa bình với cậu."
"Nhưng nếu cậu không biết tốt xấu, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo!'
Vừa nói, Phùng Vô Tật vừa ngẩng đầu lên trời, phẫn nộ hét lớn, giơ hai tay lên trên đầu, lẩm bẩm điều gì đó.
"Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, Ôn Thần có thể làm được những gì!"
"Ngũ Độc Tại Thiên!"
Phùng Vô Tật kích hoạt năng lực của mình.
Ngay sau đó!
Trong khoảnh khắc, không gian dường như đổi màu.
Mọi người nhìn thấy một khối dày đặc giữa không trung, như thế bị thứ gì đó bao phủ rồi nhanh chóng lan ra, gần như che phủ một nửa bầu trời.
Khi nó đến gần, mọi người đều ngước nhìn lên bầu trời, cảm thấy da đầu tê dại và sợ hãi.
"Mau nhìn kìa... Đó là cái quái gì vậy? Châu chấu? Ong bắp cày? Hay là..."