Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức.

Âm Long đã hoàn toàn hiện hình, uốn lượn trong đại sảnh.

Đại sảnh rộng rãi ban đầu trở nên chật chội khi con rồng chen vào.

Tiếng rồng găm không ngừng khiến người ta choáng váng, ngay cả đại sảnh cũng khế rung chuyển.

Khi nhìn thấy Âm Long xuất hiện, những người đứng bên dưới đều chết lặng, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là một giấc mơ hay không.

"Mẹ ơi! Đây chính là... Rồng trong truyền thuyết sao?"

"Không được rồi, tim tôi không chịu nổi nữa rồi lấy cho tôi mấy viên thuốc trợ tim nhanh đi!”

"Diệp chiến thần, thu hồi phép thuật đi! Chúng tôi tồi, chúng tôi tin rồi mà!"

Mỗi lần Âm Long vặn người, thay đổi tư thế, những người bên dưới đều giống như những con ruồi không đầu, chạy tán loạn khắp nơi.

Như thể họ sợ con rồng khổng lồ này sẽ vô tình nghiền nát họ vậy.

Mọi người vừa chạy xung quanh để tìm chỗ ẩn nấp, vừa vô cùng sợ hãi.

Suy cho cùng, những người có mặt ở đây phần lớn đều chỉ là người bình thường, chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.

Ngay cả Thẩm Thường Thanh, thứ trưởng Bộ Quốc phòng, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, chen trong đám người, né tránh khắp nơi.

Chỉ có Lục Cảnh Sinh là giống như đang xem kịch hay, thấy mọi người hành động như vậy, bèn cười nói: "Ai bảo các người nghĩ ngờ chiến thần, bây giờ đã biết sợ chưa?”

"Biết rồi... Biết rồi... Mau thu hồi con rồng khổng Tồ này đi... Mọi người liên tục cầu xin.

Thấy vậy, Diệp Lâm lại cầm chiếc kèn ra: "Trở về!"

Tuy nhiên, sau khi liên tục gọi ba lần, Âm Long vẫn trốn ở bên ngoài, không muốn đi vào.

Trong tiếng rồng gầm vang lên còn có chút bất bình và tức giận.

“Ha ha, nhanh trở về đi, chị thương!” Lúc này, tiếng cười quái dị của chim La Sát lại vang lên.

Điều này càng kích thích Âm Long hơn, nó gầm lên hết lần này đến lần khác, như đang kêu lên: “Đánh chứ thương gì!”

Hóa ra trên đường đi, Âm Long đã bị chim La Sát bắt nạt một cách thảm hại, cảm giác giống như một con hổ lạc xuống đồng bằng bị một con chó bắt nạt vậy.

Nếu là Âm Long tái sinh, nó đương nhiên sẽ không sợ chim La Sát.

Nhưng vào lúc này, Âm Long vừa bị giết chết, chỉ còn lại linh hồn thể, phần lớn sức lực đã bốc hơi.

Sống dưới sự che chở của người khác, phải đối mặt với một con chim La Sát sống bẵng năng lượng xác chết, hơn nữa lại vừa mới phát triển sức mạnh sau khi nuốt chửng mười nghìn tông sư.

Một núi không thể có hai hổ, huống chỉ là tình cảnh một rồng một chim trong một cái kèn nhỏ, đương nhiên càng khốc liệt hơn.

Tuy nhiên, long hồn vẫn bị chim La Sát khác chế, dù thế nào đi nữa cũng không thể đánh bại đối thủ.

Bây giờ đã trốn được, có thế nào nó cũng không muốn quay lại nữa.

Tuy nhiên, Diệp Lâm vẫn không buông tha, anh cưỡng ép đưa long hồn vào trong kèn và phong ẩn lại lần nữa.

Lý do anh cố tình để mặc chim La Sát là để trấn áp oán khí của Âm Long và chuẩn bị cho sự hợp nhất giữa rồng và rắn trong tương lai.

Sau khi Diệp Lâm thu lại long hồn.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, không cần biết phép tắc gì nữa, hầu hết đều ngồi bệt xuống đất, vẫn sợ hãi thở hổn hển.

Lúc này, không ai dám nghi ngờ Diệp Lâm đã hoàn toàn không chế được vấn đề rồng hay chưa nữa.

Tất cả đều không ngớt lời khen ngợi Diệp Lâm.

Chỉ có nhà họ Tần là vẫn còn nghỉ ngờ, không biết câu chuyện của Tần Tịch Dao là thật hay giả.

Ngay sau đó, rừ rừ rừ!

Điện thoại di động của Đường Y Y đột nhiên reo lên.

Một người bên cạnh nhặt lên nhìn, kêu lên: "Là cô Tần gọi đến”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK