Không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm, một cậu chủ hết thời lại dám đổ rượu vào mặt em trai mình là Diệp Trạch ở nơi công cộng?
Bây giờ, mọi người càng thêm hứng thú, muốn xem Diệp Trạch sẽ làm gì để lấy lại mặt mũi.
Nếu ngay cả một người anh trai bị đuổi ra khỏi nhà mà cũng không đối phó, sau này Diệp Trạch cũng đừng hòng ở lại trong giới này được nữa, bởi vì từ nay về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
"Chết tiệt! Sao anh dám đổ rượu lên mặt tôi?"
Diệp Trạch vừa mới khôi phục lại sau cú sốc, vội lau rượu trên mặt, lúc này mới nhận ra đây là sự thật, điều này càng khiến cậu ta tức giận hơn.
"Nếu cậu còn tiếp tục làm ồn, cậu có tin tôi đánh cho cậu một trận không?” Diệp Lâm nói.
Nghe vậy, Diệp Trạch sợ đến mức không dám hó hé gì, như phản xạ có điều kiện.
Suy cho cùng, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ sợi dây thừng.
Nghĩ đến cảnh tượng Diệp Lâm đánh bay mình mấy ngày trước, Diệp Trạch vẫn còn sợ hãi.
Dù sao thì người anh này đã ở tù được năm năm, dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống sa đọa của Diệp Trạch đã bào mòn cơ thể cậu †a, cậu ta cũng tự cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh trai.
"Anh... Anh..."
Diệp Trạch lùi lại mấy bước, sợ Diệp Lâm ra tay thật. Cậu ta định quay lại gọi bảo vệ.
Nhưng đúng lúc này.
"Gì vậy?"
"Sao bên đó ồn ào thế?"
"Xảy ra chuyện gì à?"
Trước cửa quán bar, một cậu chủ ăn mặc sang trọng bước vào, được một nhóm vệ sĩ hộ tống.
Khi nhìn thấy điều này, các nhân viên xung quanh và khách của quán đều đứng dậy chào hỏi.
"Bàng thiếu gia!"
"Bàng thiếu gia! Chào buổi tối!"
Diệp Trạch nghe vậy thì quay người lại, vui mừng khôn xiết.
Bàng thiếu gia đó là đại ca mới của anh ta, chính nhờ đi theo Bàng thiếu mà Diệp Trạch mới có cơ hội hòa nhập vào giới này, nhất thời cảm thấy như cá gặp. nước.
Tóm lại, Diệp Trạch là người của Bàng thiếu.
"Bàng thiếu! Ở đây có người đang gây rối!"
Lúc này, có người có thiện ý đã miêu tả ngắn gọn tình huống ở đây.
Nghe vậy, Bàng thiếu thản nhiên mỉm cười: “Ai mà to gan vậy, dám gây chuyện ở chỗ của tôi?”
Quán bar này cũng được anh đầu tư rất lớn, anh ta và Hoa Quốc Đống đều được mệnh danh là tứ đại công tử Yến Kinh.