Lưu Văn Cảnh vừa phản kích, một đám người nhà họ Triệu cũng phụ họa theo.
“Thế nào, đã tâm phục khẩu phục hay chưa? Tôi xem cậu còn mạnh miệng thế nào!”
“Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Lưu thần y đi!”
“Bây giờ cậu quỳ xuống bái sư còn kịp đấy, nếu như Lưu thần y thật sự nhận cậu làm đồ đệ, thì đó chính là phúc khí kiếp trước của cậu đấy”
Ngay cả Triệu Uyển Đình cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngài Diệp, anh cúi đầu nhận sai đi...”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ cùng sự áp bức của đám người, Diệp Phong vẫn thản nhiên không chút nào để ý.
“Lưu thần y, ban nãy ông bảo là sẽ chữa khỏi bệnh chứ không phải làm cho người bệnh tỉnh lại. Tuy hai chữ này kém nhau chỉ một chữ nhưng khác biệt rất lớn đấy.
“Tôi có phục hay không thì cũng phải nhìn xem ông có dám châm châm thứ hai không!”
Lưu Văn Cảnh tức tới bật cười: “Sao tôi lại không dám chứ?”
“Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ chữa một mạch cho tới khi ông cụ Triệu khỏi bệnh, để xem cậu còn có thể nói gì được. nữa!”
Sau đó, Lưu Văn Cảnh lại bắt đầu nâng châm lên, gương mặt nghiêm túc, đâm hai châm vào người ông cụ Triệu.
Châm vừa đâm vào da thịt, chỉ thấy trên đầu ông cụ Triệu bốc một đám khí mỏng.
Chân khí truyền vào khắp nơi trên cơ thể, giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Thoải mái quá...” Ông cụ Triệu không nhịn được phát run, than nhẹ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại yên lặng hưởng thụ, cả người giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Chỉ thấy sắc mặt ông cụ Triệu đã khôi phục lại bộ dạng hồng hào, giống bữa tiệc mừng thọ tối qua, cả người tinh thần phấn chấn.
Chỉ lát sau, ông cụ Triệu đã ngồi dậy duỗi người, làm bộ muốn xuống giường hoạt động một chst.
“Ông Triệu, đừng vội xuống giường” Lưu Văn Cảnh vội vàng ngăn lại: “Đợi tôi đánh tan hàn khí trong cơ thể ông thì xuống giường cũng không muộn.”
“Ai da! Hóa ra là Lưu thần y!” Ông cụ triệu nhìn thấy Lưu Văn Cảnh thì mừng ra mặt: “Đúng là thất lễ! Tôi còn đang nghĩ ộc là cao nhân phương nào đã tới cứu tôi, hóa ra là ông
Mười năm trước, ông cụ Triệu bị tụ máu tại huyết quản, Lưu Văn Cảnh chỉ dùng một châm đã có thể khai thông mạch máu, cho nên hai người cũng quen biết từ đó.
“Ông lại cứu tôi lần nữa” Ông cụ Triệu kích động nắm cánh tay Lưu Văn Cảnh, vô cùng cảm kích.
“Người hành nghề y, trị bệnh cứu người vốn là việc phải làm” Lưu Văn Cảnh cười nói: “Mau nằm xuống, tôi châm châm cuối cùng cho ông, tới lúc đó đảm bảo ông mười năm không tái bệnh.”
Mọi người của nhà họ Triệu lại vội vàng hầu hạ ông cụ năm xuống, đợi căn bệnh này được trị khỏi hoàn toàn.
Chính vào lúc Lưu Văn Cảnh chuẩn bị cắm cây châm cuối cùng xuống.
Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản nói: “Tôi nhắc nhở ông lần cuối, cảm một châm này xuống, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi đâu!”
Bởi vì Lưu Văn Cảnh đang dùng cách xua đuổi hàn khí để trị tà khí trong cơ thể người bệnh.