Tại hội trường đấu giá dưới lòng đất.
Diệp Lâm đang định xoay người rời đi.
Đột nhiên, bà Xà ở trên lầu lại quát lên.
"Tên nhóc kia!"
"Cậu đã phá hủy trận rắn của tôi, còn muốn bỏ đi như vậy sao?" "Làm sao có thể dễ dàng như vậy được!"
“Hả?” Bước chân Diệp Lâm khựng lại, anh không ngờ bà già này vẫn còn dám lớn tiếng, anh nói: "Bà dám xuống đây không?"
Mặc dù Diệp Lâm không biết nhiều về " Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”
Nhưng sau trận chiến vừa rồi có thể thấy, bà già này giỏi khống chế rắn nhưng chắc chắn không giỏi cận chiến.
Lúc này, bà ta dám ngông cuồng lên tiếng, có lẽ vì vẫn đang ở thế an toàn và vẫn còn con át chủ bài chưa dùng đến.
"Hừm! Đối phó với cậu... Sao tôi lại phải tự mình ra tay chứ!” Bà Xà khịt mũi, nhưng còn chưa nói xong.
Đột nhiên, toàn bộ kính từ sàn đến trần trước mặt bỗng vỡ tan, một lực hút kinh khủng đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta.
Nó giống như một bàn tay mạnh mẽ kẹp chặt cổ họng Bà Xà và kéo bà ra ngoài. "Ahl"
Cùng với một tiếng kêu sợ hãi, Bà Xà rơi từ tầng hai xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
Bà Xà choáng váng, ở cái tuổi này, sao bà ta có thể chịu đựng được loại tra tấn này cơ chứ?
Hơn nữa, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến bà ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị, hoàn toàn choáng váng.
Một lúc lâu sau, bà Xà mới khó nhọc đứng dậy khỏi mặt đất, đột nhiên phát hiện một chân của mình dường như đã bị trẹo, chỉ có thể dùng chiếc gậy đầu rắn để chống đỡ cơ thể.
"Thăng nhãi khốn nạn..."
Bà Xà vừa sửng sốt vừa tức giận, không ngờ Diệp Lâm lại dám làm như vậy với mình?
"Không phải bà không muốn tôi đi sao?" Diệp Lâm chậm rãi đi tới: “Còn có điều gì muốn nói thì nói thẳng trước mặt tôi đây này!"
Phịch!
Dưới áp lực của Diệp Lâm, Bà Xà liên tục lùi lại, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất, vẻ mặt sững sờ.
"Cậu... cậu... thằng nhãi này! Sao cậu dám vô lễ với tôi!" "Tôi sẽ cho cậu biết tôi tài giỏi như thế nào!"
Vừa nói, sắc mặt Bà Xà đột nhiên thay đổi, từ hoảng sợ trước đó chuyển sang hung dữ và tự tin.
"Rắn thần, ra đây! Ăn thịt thăng nhóc này đi!"
Bà Xà giơ chiếc nạng đầu rắn trong tay lên, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng như đang niệm chú, nói thứ ngôn ngữ nào đó mà người khác không hiểu được.