Đoạn Tử Du như gặp phải kẻ địch mạnh, coi Diệp Lâm là tình địch của mình.
“Hừ, coi như là anh may mắn!”
“Có điều, dù anh có pháp khí, thì khi đối mặt với cao thủ tầm cỡ Tọa Sơn Điêu, cũng sẽ không ngăn cản được bao nhiêu chiêu.”
Lúc này, không chỉ có Đoạn Tử Du có suy nghĩ này, mà mọi người xung quanh đều đố mồi hôi thay cho Diệp Lâm, khi thấy Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu đánh nhau lần thứ hai.
Rốt cuộc thì mới vừa rồi, Tọa Sơn Điêu chỉ dùng một chiêu là có thế nhẹ nhàng đánh thắng hai đứa con của chiến thần, thậm chí còn đánh gãy vũ khí của hai người, suýt nữa giết chết hai người.
Với thực lực khủng bố của mình, Tọa Sơn Điêu lại một lần dùng sức của một người thay đổi cục diện bất lợi trước mắt.
Kể cả khi hai đại chiến thần hợp tác với nhau phá đổ hang ổ của Tọa Sơn Điêu thì sao?
Ngoài thành công chọc giận Tọa Sơn Điêu, khiến cho anh ta nối điên lên, chuẩn bị giết sạch
sẽ ra, thì cũng không làm giảm được thực lực khủng bố của anh ta.
Có vết xe đố của hai người rồi, bây giờ Diệp Lâm lại đánh nhau với Tọa Sơn Điêu nữa, chỉ có một chọi một thôi, thì làm sao có nhiều phần thắng được chứ?
“Ngay cả con của hai đại chiến thần cũng không phải là đổi thủ của Tọa Sơn Điêu. Tôi thấy người trẻ tuối họ Diệp kia chắc là không đỡ được mấy chiêu!”
“Đúng vậy. Tôi vốn cho rằng quân của hai đại chiến thần cộng thêm phủ Phụng Thiên hợp tác bao vây Tọa Sơn Điêu với trận thế lớn như vậy là nắm chắc phần thắng, không ngờ lại bị Tọa Sơn Điêu mạnh mẽ lật bàn!”
“Không hổ là người mạnh nhất Phụng Thiên chúng ta! Khủng bố quá đi! Trừ khi là hai đại chiến thần tự mình đến, nếu không thì có ai là đối thủ của anh ta?”
Mọi người xung quanh đều bị khí thế khủng bố của Tọa Sơn Điêu dọa sợ. Tiếng bàn tán ồn ào, ai cũng không coi trọng Diệp Lâm.
“Sư phụ, cẩn thận!”
Hoa Quốc Đống nắm chặt song quyền, lo lắng đề phòng thay Diệp Lâm.
Đồng thời, anh ta quay sang nhờ Giang Lãng
giúp đỡ: “Giang thiếu, mau cho người của phủ Phụng Thiên các anh lên giúp đỡ đi!”
“Hoa thiếu, anh nói đùa cái gì vậy?” Giang Lãng giật mình: “Anh bảo người của tôi đi lên chịu chết hả?”
“Vậy các anh tới đây làm gì?” Hoa Quốc Đống căng thẳng.
“Vốn định tới đây để giúp đỡ.” Giang Lãng tằng hắng một tiếng, nói: “Nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể cổ vũ ủng hộ thôi.”
Hoa Quốc Đổng lập tức cạn lời.
Xem ra là không thể trông chờ vào những người xung quanh, chỉ có thế dựa vào bản thân sư phụ thôi.
Cùng lúc đó, đỏi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu đã lên tới trước mặt Diệp Lâm.
“Nhãi ranh, dám làm kẻ địch với tao là tao phải giết chết!”
“Giết mày lập uy trước, đế xem còn ai dám ngăn cản tao!”
Tọa Sơn Điêu đã chuẩn bị chém giết tất cả lần nữa.
Và Diệp Lâm chính là kẻ tế cờ đầu tiên.
“Diệp Lâm… chết đi!”
Đôi dao lưỡi liềm sắc bén giống như lưỡi hái Tử Thần đâm về phía cổ honq Diêp Lâm.