“Tê đại sư, ông xem kìa!” Lúc này, Chu Chính Hào cuối cùng cũng có thể nói chuyện, chỉ vào dãy xe tải đang dỡ hàng dưới lầu, nói: “Dường như nhà họ Bạch mua rất nhiều đồ vật.”
“Hả?” Thấy vậy, Tê Phong Bình hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy đối phương đang có tính toán gì đó: “Mau phái người đi hỏi thăm xem phía đối diện đang làm cái quỷ gì vậy?”
“Ừ!” Chu Chính Hào vội vàng gọi điện thoại phái nhân viên lén đi tìm hiểu tin tức.
Mấy phút sau là có câu trả lời. “Là gương! Tập đoàn Bạch Thị mua hơn một nghìn tấm gương!”
Chu Chính Hào nghe vậy thì cười ha ha: “Con nhóc họ Bạch kia bị ma ám rồi hả? Mua nhiều gương như vậy để làm gì?”
“Cái gì? Gương hả?” 'Tê Phong Bình đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt. “Gương? Phản quang?”
Ông ta tập trung nhìn kỹ tòa nhà đối diện, quả nhiên thấy trước mỗi một cửa sổ đều có bày gương.
Gương phản quang, phản hết mọi thứ về phía bốn tòa nhà của nhà họ Chu ở đối diện.
“Không ổn rồi!” “Đối phương thế mà lại bày phản quang sát!” Sau khi nhận ra điểm này, Tê Phong Bình lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng gì thì một tia sáng bị ông ta bắn về phía cao ốc đối diện lúc nãy cũng bị phản chiếu trở lại.
“A!!!"
Tê Phong Bình hét thảm thiết một tiếng, bụm hai mắt của mình lại, kết quả là chẳng thấy cái gì cả.
Đồng thời, số kiếp ác độc do ông ta bày ra, cũng chiếu hết lên người ông ta. “Đừng... đừng lại đây!” “Các người đừng lại đây!”
Tề Phong Bình vừa bụm hai mắt của mình lại, vừa quơ chân múa tay, giống như là muốn xua tan thứ gì đó.
Trong tiềm thức của ông ta, có vô số yêu ma quỷ quái quấn quanh người ông ta, khiến ông ta cực kì sợ hãi.
“Tê đại sư!” Chu Chính Hào thấy vậy thì giật nảy mình, không biết trong khoảnh khắc vừa rồi Tả Phong Bình bị làm sao vậy?
Ông ta giống như là bị quỷ ám, thấp thỏm lo âu lảo đảo qua lại, rồi lùi ra sau liên tục.
Tại sao lại như vậy? Đã nói là con nhóc họ Bạch kia khó thoát một kiếp mà? Sao bây giờ lại giống như là Tề đại sư chạy trời không khỏi nắng vậy?
Thấy cục diện dường như đã mất khống chế, Chu Chính Hào hô lên: “Tê đại sư, cẩn thận!”
Đây chính là sân thượng đấy!
Thấy Tê Phong Bình cứ như ruồi bọ không đầu đâm lung tung, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh sân thượng.
Chu Chính Hào sợ tới mức trợn mắt há mồm ra nhìn, muốn giơ tay kéo lại nhưng mà không kịp.
Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tê Phong Bình dẫm hụt chân, rơi thẳng xuống bên dưới.