Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi uống thuốc được một lát, đôi mắt ông Hoàng trở nên sáng ngời, cả người cũng trở nên tươi tắn hơn nhiều.

Đương nhiên, Liễu Thành Đài không hề cho rằng đó là hiệu quả của đan dược.

Có điều, anh ta vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Ông nội Hoàng cảm thấy sao rồi ạ?”

“À.." Ông Hoàng vừa mừng vừa lo: “Cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi!”

Bệnh ung thư phổi khiến ông rất khó thở, thở không nổi, buổi tối khi đi ngủ còn bị ho ra máu.

Nhưng mà bây giờ ông Hoàng lại có loại cảm giác toàn thân sảng khoái nhẹ nhàng.

“Đúng là thuốc thần mà!” Ông Hoàng cảm thán một câu.

Không biết có chữa khỏi bệnh ung thư phổi của ông hay không, nhưng ít nhiều gì cũng làm cơ thể bệnh hoạn của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Thật hay giả vậy ạ?” Liễu Thành Đài cảm thấy có chút không thể tin nổi. Anh ta lấy thuốc thì lấy thuốc, chứ không mang nhiều hi vọng. Lúc nãy thấy ông nội Hoàng dường như sắp không xong rồi, anh ta mới lấy thuốc ra thử vận may.

Liễu Thành Đài không ngờ rằng cái loại thuốc chữa đủ loại chứng bệnh trong miệng sư phụ mình thật sự có tác dụng như vậy.

Hơn nữa, hiệu quả của nó đang hiện ra trên người ông Hoàng.

Liễu Thành Đài cực kì ngạc nhiên, vừa định hỏi thêm thì thấy ông Hoàng chợt đứng bật dậy.

Ông ta có linh cảm về điều gì đó, định đi bệnh viện để khám lại. “Thành Đài, ông không đợi cha cháu được rồi, ông đi trước đây!” Dứt lời, ông Hoàng quay người, bước nhanh ra ngoài.

Bộp! Ây da!

Ông Hoàng vừa đi đến cửa liền đâm trúng cha của Liễu Thành Đài.

“Ông Hoàng, ông định đi đâu vậy?” Ông Liễu giật mình, thấy ông cụ Hoàng tới nhà là biết có chuyện quan trọng cần nói.

Ông Liễu còn chưa kịp giữ lại thì đã nghe ông cụ Hoàng phất tay nói: “Tôi vốn định tìm cậu bàn về chuyện hậu sự, nhưng bây giờ tôi không muốn chết nữa, ha ha... Tạm biệt!”

“Hậu sự?” Nhìn ông cụ Hoàng bước đi như bay, dường như còn khỏe mạnh hơn cả mình, ông Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, không biết ông cụ Hoàng đang chơi cái trò gì nữa.

Cho đến giờ ăn cơm, ông Liễu mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng con trai mình.

Ông ta cảm thấy rất sốc, vội vàng trách mắng con trai. “Con thật là làm bậy mài”

“Sao con lại cho ông Hoàng uống thuốc bậy bạ vậy hả?”

“Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì biết phải làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK