Anh ta rùng mình một cái, nói: “Sao cứ cảm thấy bên này đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo vậy?"
Diệp Lâm xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía giữa sườn núi, phát hiện chim la sát xuất hiện, dường như. đang đối đầu với ai đó.
Xem ra khu vực này lại không yên ổn nữa rồi.
“Cậu mau về đi” Diệp Lâm xuống xe, đu Quốc Đống đi về.
Sau đó, anh một mình đi lên núi.
Lúc này, bên ngoài Phong Hoa sơn trang, có ba người đen nhánh giống như là bị sương đen quấn quanh người, đứng ở một chỗ cách biệt thự không xa, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Trên bầu trời có một con chim la sát khổng lồ đang dang hai cánh ra cản ở phía trước ba người, phát ra từng đợt tiếng cười kỳ lạ.
Trùng hợp là Kim Lũ Y và phó thủ Ân Hồng Trang cũng đang ở gần đây.
Bọn họ vốn định tới Vân Thượng Phong Hoa tìm Diệp Côn Lôn, kết quả là thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi trước mặt
“Đại nhân, bọn họ là ai vậy?" Ân Hồng Trang cảm thấy nguy hiểm, không nhịn được đặt tay lên súng bên hông.
“Là người của Diêm Vương điện!" Kim Lũ Y cũng thay đối sắc mặt, ngạc nhiên nói: "Chắng lẽ bọn họ hành động trước thời gian?"
Kim Lũ Y ngạc nhiên là vì đội cận vệ Yến Kinh bọn họ mới nhận được một nhiệm vụ bí mật, đó là bảo vệ một nhà khoa học sắp về nước.
Theo tin tình báo, có người ra giá trên trời mời người của Diêm Vương điện giết chết nhà khoa học mới về nước kia
Vậy nên Kim Lũ Y mới muốn đi thăm hỏi Diệp Côn Lôn, hi vọng anh ta có thế ra tay giúp đỡ mình bảo vệ nhà khoa học quan trọng kia.
Có điều, cô tuyệt đối không ngờ rằng đối tượng bị bảo vệ còn chưa tới thì người của Diêm Vương điện đã tới trước rồi!
Kim Lũ Y không hiểu ra sao, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là mình? Giết mình trước rồi mới giết nhà khoa học về nước kia?
“Đại nhân... con chim kỳ lạ trên không trung kia.... là chim gì vậy? Hình như nó có mặt người?" Ân Hồng Trang ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
Kim Lũ Y lắc đầu, cô không hiểu cho lắm.
“Chỗ ở của cha nuôi có chút quỷ dị.."
Kim Lũ Y chợt nhớ đến lần trước còn thấy rắn qua lại trên núi, bây giờ lại lòi ra thêm một con chim kỳ lạ nữa?
Đúng lúc này, con chim kỳ lạ trên không trung đột nhiên mở miệng nói tiếng người: “Chủ nhân nhà tao về rồi... Tao không chơi với bọn mày nữa... Ha ha ha.."
Một đợt tiếng cười kỳ lạ lại vang lên. Ngay sau đó, con chim kỳ lạ kia đột nhiên biến mất.
Chủ nhân?
Kim Lũ Y ngẩn người.
Sau đó, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Lại có người đến hả?
Kim Lũ Y vừa quay đầu lại liền ngạc nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này.
“Sao anh. lại tới đây?" Kim Lũ Y giật mình.
“Diệp Lâm?” Ân Hồng Trang cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được Diệp Lâm ngay đây.
Phải biết rằng cô ta từng gọi điện thoại cho Diệp Lâm nhiều lần, lần nào anh cũng từ chối không nghe.
Không ngờ ngay giây phút mấu chốt này anh lại đột nhiên xuất hiện.
“Anh mau ra khỏi đây đi!” Kim Lũ Y cảnh cáo:"Ở đây rất nguy hiếm! Đi mau!"
Tuy rằng Kim Lũ Y hận “kẻ thù giết mẹ” tận xương tủy, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, cô không muốn người không liên quan bị cuốn vào rồi bị thương.
Rốt cuộc thì sát thủ Diêm Vương điện nổi tiếng đang ở đây, lại còn có tới ba người, một khi ra tay thì chắc là cả khu vực quanh đây sẽ không còn một người sống.
Kim Lũ Y không muốn Diệp Lâm chết một cách không rõ ràng tại đây.
Anh ta dù có chết thì cũng phải chết trong tay mình!
Có điều, Diệp Lâm dường như không nghe thấy lời
nói của Kim Lũ Y, vẫn cứ từng bước đi tới.
“Bọn họ.. tới đây vì tôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Lúc này, Diệp Lâm cũng đã thấy ba bóng đen kia từ từ quay người lại, cùng nhau nhìn về phía mình.
Diêm Vương điện?
Tới đúng lúc lảm... Tôi đang lo không tìm thấy các người đây này!
Cái gì?
Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Kim Lũ Y tức. giận đến mức bật cười
“Tuy rằng anh tội ác tày trời, nhưng mà cái mạng nhỏ của anh còn chưa xứng để sát thủ cấp bậc thế giới như Diêm Vương điện đến lấy đi đâu! Đừng có tự mình đa tình!"
“Bọn họ ngay cả chiến thần cũng dám ám sát, sao có thể ra tay với người thường như anh?”
Lại còn đi một lần ba người nữa chứ!
Sự phân phối theo quy cách cao thế này, chắc là chỉ có mục tiêu cấp bậc chiến thần mới xứng có!
“Không sao cả.." Diệp Lâm không hề sợ hãi đi lên phía trước: “Có bao nhiêu người cũng không sao cả. Dù sao tôi cxugn sẽ giải quyết hết."