Dám ở trước mặt mọi người nghỉ ngờ y thuật của Lưu Thần y ư? Còn cười nhạo Lưu Thần y học y không giỏi?
Thật là to gan!
Hoa Quốc Đống ở bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng kéo. góc áo Diệp Lâm ra hiệu cho anh đừng nói thêm nữa.
Lúc này, ngay cả Lưu Văn Cảnh vốn là người có học thức cực cao cũng không khỏi có chút tức giận nói: “Vậy theo cậu thì bệnh của ông cụ là do nguyên nhân gì?”
"Là tà khí!" Diệp Lâm nói: "Là tà khí xâm nhập vào cơ thể, khiến cho trạng thái của ông cụ dần dần xấu đi, mất đi khống chế:
“Các triệu chứng của phong hàn và tà khí là tương tự nhau nhưng sự khác biệt giữa phong hàn và tà khí chỉ kém một chữ mà cách xa ngàn dặm!”
Nhìn thấy Diệp Lâm lại nhắc đến tà khí, Triệu Uyển Đình hình như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đi vòng quanh phòng bệnh, nhìn thấy tượng Phật ngọc cũng được mang đến đặt trên tủ trước giường bệnh.
"Anh Diệp, là cái này sao?" Triệu Uyển Đình vội vàng cầm tượng Phật ngọc lên đưa cho Diệp Lâm xử lý: "Chúng ta vứt bỏ tượng Phật ngọc này là có thể khiến ông nội tôi tốt lên ư?”
Diệp Lâm lắc đầu ném tượng Phật ngọc xuống: “Tất cả ác linh trong tượng Phật ngọc này đều xâm nhập vào cơ thể ông cụ rồi. Nhìn thời gian đã muộn rồi.”
"Đúng là một đống lời nói nhảm!" Lưu Văn Cảnh tức giận nói: "Cái gì mà tà khí với không tà khí?"
"Chúng tôi là bác sĩ, không phải pháp sư! Đừng dùng những mánh lới phản y tế này để lừa người khác! Danh tiếng của các bác sĩ Trung Y như chúng tôi đều bị hủy hoại bởi những kẻ dối trá như các người."
"Cậu đã nhiều lần nghỉ ngờ y thuật của tôi, cho nên hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, năng lực của Lưu Nhất Châm tôi không phải là hư danh!"
“Nếu trong vòng ba châm mà không thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì tôi sẵn sàng bái cậu làm sư phụ, nghe lệnh của cậu!”
Diệp Lâm cũng nói: "Được, nếu ông đã nói như vậy, nếu ba châm mà ông có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, vậy tôi cũng bái...
Nói xong, Diệp Lâm khẽ lắc đầu nói: "Không, ông không có tư cách làm sư phụ của tôi."
Suy cho cùng, mỗi người trong số hơn một trăm cao thủ của Diệp Lâm đều là người mang tuyệt kỹ. Ngẫu nhiên chọn một người cũng sẽ đứng đầu trong ngành liên quan.
Làm sao một tay bác sĩ lang băm như Lưu Văn Cảnh lại có thể thật giả lẫn lộn lọt vào vòng tròn sư phụ của Diệp Lâm được?
"Vậy thì ông muốn giết muốn xẻo thế nào cũng được!" Diệp Lâm cuối cùng bổ sung thêm.
Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh tức chết.
"Dù cậu thật muốn làm đồ đệ thì tôi cũng sẽ không thu đồ đệ như cậu đâu!"
Vừa nói, Lưu Văn Cảnh vừa kiêu ngạo lấy ra cây kim bạc mang theo bên người, chuẩn bị dương danh cho mình.
Cây kim bạc trong tay, toàn bộ khí chất của Lưu Văn Cảnh cũng thay đổi.
Cơn giận vừa rồi biến mất, ông ta trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Sau đó, chỉ thấy cây kim bạc trong tay Lưu Văn Cảnh được ông ấy vân vê một lát, một làn khói trắng bốc lên.
"Dùng châm ngự khí?" Diệp Lâm thấy vậy, âm thầm gật đầu.
Tự nhủ răng mặc dù vị thần y này đã mắc phải những sai lầm nực cười trong quá trình chẩn đoán nhưng ông ấy thực sự có một số kỹ năng thực sự về châm cứu.
Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên vì điều này.
"Quả nhiên là Thần y, vừa ra tay đã bất phàm!"
"Thật buồn cười, thằng nhãi kia có mắt không tròng lại cười nhạo Lưu Thần y không giỏi y thuật? Ai cho cậu ta dũng khí đó!"
"Chờ Lưu Thần y chữa khỏi bệnh cho ông cụ, chúng ta tính sổ với cậu ta cũng không muộn!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người trong nhà họ Triệu, Lưu Văn Cảnh tỏ ra nghiêm nghị, kiên quyết thi châm đầu tiên.
Tức thì, ông cụ Triệu đang bất tỉnh đột nhiên mở hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí, khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại sắc thái.
"Tỉnh! Ông cụ tỉnh rồi!"
"Thật là thần kỳ! Đúng là châm đến bệnh tan!"
"Cha, cha cảm thấy thế nào?”
Ông cụ Triệu khế gật đầu và nói: "Ừ... tốt hơn nhiều..."
Sau khi châm đầu tiên có hiệu quả, Lưu Văn Cảnh không khỏi cảm thấy tự hào, ông ta quay người hỏi Diệp Lâm: "Thế nào rồi? Cậu có phục hay không?"