Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phái Âm Sơn.

Quả thực là học từ Thập nhị sư phụ của mình.

Đối mặt câu hỏi này, Diệp Lâm khẽ cau mày, không khỏi có chút do dự.

Dù sao, Toàn Chân cũng đứng đầu Đạo môn, và tự hào là người ngay thẳng.

Lúc này đột nhiên lại truy hỏi mình có phải là truyền nhân của phái Âm Sơn không?

Khó tránh khiến mọi người suy nghĩ về nó.

Sau khi Diệp Lâm có được long hồn, hắn không muốn gây rắc rối.

Cho nên cũng bắt chước lời nói vừa rồi của Viên Phong Cổ, thản nhiên trả lời: "Không đủ nói trước mặt người ngoài!"

Nghe vậy, hiện trường trở nên im lặng.

Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại tránh né trả lời, đây là mặc định sao? Hay là có lo lắng?

"Ha ha.." Viên Phong Gổ cười nói: "Tiểu đạo hữu không cần nghĩ nhiều, tôi không có ý gì xấu, chỉ là vừa rồi nhìn thấy thủ pháp mà tiểu đạo hữu sử dụng, bất giác nhớ đến một người bạn cũ.”

"Haiz, người này đã qua đời rồi..."

"Bỏ đi, cáo từ!"

Vừa nói, Viên Phong Cổ vừa quay người, biến mất không dấu vết trên vách đá.

"Phù... nguy hiểm quá..."

Lục Cảnh Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này.

Vừa rồi còn thực sự lo lắng, một trưởng giáo Hoa Sơn vừa rời đi, lại một trưởng môn đạo Toàn Chân đến.

Nếu phải ra tay thì sẽ khó khăn hơn cả Hoa Sơn.

"Không hổ là một cái danh môn chính phái” Tần Tịch Dao cũng vỗ ngực vui vẻ nói: "Tôi biết đạo trưởng đạo Toàn Chân sẽ không vô lý như Hoa Sơn.”

Nhưng vừa dứt lời, Tân Tịch Dao chợt nhận ra có. một trưởng lão Hoa Sơn đang đứng ở đó.

"Trưởng lão, tôi không nói ông..." Tân Tịch Dao lè lưỡi, nhanh chóng xin lỗi.

"Ha ha." Tàng Kiếm thượng nhân cười khổ, Không sao, tôi đã không còn là người của Hoa Sơn nữa rồi.”

Lúc này, Diệp Lâm cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với Tàng Kiếm thượng nhân.

Dù sao, vào thời điểm quan trọng, ông ta đã đứng vững về phía mình và giữ đúng lời hứa với lão Sở. Dù bị trục xuất khỏi sư môn nhưng ông ta vẫn không hề dao động

"Thực ra ông không cần giúp tôi.. Diệp Lâm cũng có chút tiếc nuối nói

Những lời sau đó lại không có nhẫn tâm nói ra:

Thực ra, tự Diệp Lâm cũng có thể giải quyết được.

Nhưng hiện tại chuyện đã xong, Tàng Kiếm thượng nhân đã bị trục xuất khỏi Hoa Sơn, có nói gì cũng đã muộn rồi.

"Ông có dự định gì sau này?" Diệp Lâm lại hỏi.

"Tôi đã quen nhàn rỗi rồi, cho nên nhân cơ hội này, ra ngoài đi dạo một chút” Tàng Kiếm thượng nhân tất cởi mở,"Nói không chừng một thời gian sau, đợi sư huynh nguôi giận, tôi lại có thể trở về."

Diệp Lâm suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy tôi sẽ tìm cho ông một người bạn đồng hành."

"Ai thế?” Tàng Kiếm thượng nhân nghe vậy liền giật mình, trong lòng thầm nghĩ: Đừng có là tiểu tổ tông cậu đấy!

Nếu cậu theo tôi, tôi cũng không thể hầu hạ cậu được!

Lập tức, Diệp Lâm quay người nói với Tần Tịch Dao: "Cô không phải muốn bái sư học nghệ sao? Tôi giúp cô tìm được một sư phụ tốt rồi."

Nghe vậy, cả hai đều sửng sốt.

"Băng Cơ Ngọc Cốt?" Tàng Kiếm thượng nhân quan sát một lát, âm thăm gật đầu, trong lòng nghĩ: Quả nhiên là một hạt giống tốt

"Cô bé, nếu là anh Diệp giao phó, nếu cô đõng ý, tôi nguyện nhận cô làm đồ đệ.”

Tần Tịch Dao nghe xong tò mò hỏi: "Vậy nếu tôi bái ông làm sư phụ, sau này tôi có thể trở nên mạnh mẽ như anh Diệp không?”

"Điều đó chắc chắn là không có khả năng” Tàng Kiếm thượng nhân cười khổ nói: “Tôi còn chưa đạt đến trình độ đó. Nhưng - nếu có thời gian, tôi có thể khiến cô trở nên mạnh hơn đứa cháu trai xui xẻo của tôi, cái này tôi có tự tin.”

"Cháu trai của ông là ai?" Tần Tịch Dao tò mò hỏi.

"Chính là người vừa bị anh Diệp đánh bay.” Tàng Kiếm thượng nhân nói.

"Ồ!" Tần Tịch Dao đột nhiên nhớ ra, cô vẫn có chút ấn tượng với người đó: "Là đệ tử thân cận của trưởng giáo Hoa Sơn? Tôi có thể lợi hại hơn anh ta sao? Vậy thì cũng không tệ!"

Thế là Tần Dịch Dao ngay lập tức bái sư, biểu thị đồng ý tu hành với Tàng Kiếm thượng nhân.

“Chúc mừng Thượng nhân đã thu nhận được một đệ tử tốt!”

Lúc này Thiên Cơ Tử cũng tiến tới chúc mừng.

“Thiên Cơ Tử, ông lại nhìn thấy cái gì rồi?” Tàng Kiếm thượng nhân tò mò hỏi.

Thiên Cơ Tử nhìn chắm chằm vào Tân Tịch Dao. và mỉm cười nói: "Ngay từ giây phút đầu tiên, tôi đã biết cô gái này không tầm thường, sau này sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại! Nhiều hơn nữa thì thôi không nói nữa, thiên cơ không được tiết lộ!”

“Tóm lại, chỉ cần Thượng nhân bồi dưỡng thật tốt, đối với ông cũng sẽ có rất nhiều lợi ích!"

Nghe xong những lời này, Tàng Kiếm thầm ghi nhớ trong lòng: Tư chất không tầm thường, lại là anh Diệp giao phó, còn lời tiên đoán của Thiên Cơ Tử, có thể thấy được, đồ đệ này trong tương lai thành tựu là vô hạn!

”A, ông chính là ông lão tốt bụng đã xem bói cho tôi, giúp tôi chỉ đường!"

Lúc này Tân Tịch Dao cũng nhận ra ông lão trước mặt.

Nếu Thiên Cơ Tử không chỉ cho cô một con đường rõ ràng khi cô gặp nguy hiểm nhất thì cô đã không có cơ hội gặp được anh Diệp,

Nói không chừng bây giờ, cô đã bị ép gả vào nhà họ Tân cổ võ, trở thành vợ bé của gia chủ nhà đó rồi

Lập tức, Tăn Tịch Dao liên tục cảm ơn Thiên Cơ "Tử, cảm kích vô cùng.

"Haha, cô bé, cô có phúc dày, gặp nạn hoá lành, đây là điều số mệnh cô có được” Thiên Cơ Tử cười nói: “Tôi chỉ là mượn hoa dâng Phật, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Lúc này, cháu trai của Thiên Cơ Tử là Ngõ Nhạc cũng bước tới chào Diệp Lâm: "Anh Diệp, chúc mừng anh, nghe nói anh đã trở thành Chiến thần Ung Châu.”

"Cám ơn” Diệp Lâm cũng không ngờ hẳn lại gặp được ông cháu Thiên Cơ Tử ở đây.

Lần trước Thiên Cơ Tử đã xem cho hắn một quẻ, mọi việc đều suôn sẻ, đúng là mọi việc suôn sẻ đến bất ngờ.

“Haiz, lúc đó chúng ta đều viết cùng một chữ 'Nhất', đúng là cùng chữ không cùng mệnh, khoảng, thời gian này tôi thảm quá.”

Ngô Nhạc lại thở dài nói: "Gần đây cũng không biết vì lý do gì, luôn có những công ty cho vay tấn công tôi bằng tin nhắn yêu cầu tôi tr lại tiền? Nhưng tôi không nhớ là đã vay tiền của họ.”

"Hại tôi bây giờ thậm chí không dám dùng điện thoại nữa, mở lên một cái là toàn cuộc gọi nhỡ và tin nhản đe doạ. Nói rắng cho dù tôi là cổ võ giả, cũng sẽ Tình người trong giới tu hành đến xử lý tôi!"

"Không ngờ các công ty cho vay nhỏ bây giờ lại lợi hại đến thế?! Còn dám đòi cho vay nặng lãi cổ võ chúng ta, còn dám cưỡng ép thu!”

"Haiz, bây giờ ông cháu chúng tôi có nhà mà không dám về..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK