“Vũ khí làm ông nội bị thương đang ở chỗ chúng ta?”
“Sao con chưa từng thấy?”
Nghe Giang Vệ Quốc nói vậy, hai cha con nhà họ Giang cảm thấy rất sốc.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, bọn họ nghe cha, ông nội nhắc đến chuyện này.
“Cha, sao con chưa từng nghe cha nói về chuyện này vậy?” Giang Hải Đào khó hiểu.
“Đúng vậy, cháu cũng chưa từng nghe ông nói.” Giang Lãng tò mò hỏi: “Ông nội, vũ khí bị ông giấu đi đâu rồi?”
Giang Vệ Quốc lắc đầu, nói: “Vì vũ khí có chút kỳ dị nên không cho các cháu xem, giấu ở ngay dưới giường của ông.”
“Đi theo tôi!”
Dứt lời, Giang Vệ Quốc phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người đi theo ông vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của ông cụ có rất ít gia cụ và được trang trí rất đơn giản. Giang Vệ Quốc đi tới trước giường, xốc đệm chăn lên, để lộ ra ván giường. Rắc!
Giang Vệ Quốc nện một quyền xuống, rút một tấm ván gỗ trên ván giường ra rồi đập vỡ.
Một thanh đao Đông Dương tỏa ánh sáng lạnh lếo quỷ dị hiện ra trước mắt mọi người.
“Chính là thanh đao này!” Giang Vệ Quốc vuốt nhẹ thân đao, thân thể không nhịn được run lên: “Nó để lại cho tôi một vết thương không thể xóa nhòa và chữa khỏi!”
Chuyện cũ đã qua, ký ức thì vẫn còn ở đấy.
Giang Vệ Quốc chưa từng kể về câu chuyện năm xưa. Hai cha con Giang Hải Đào đương nhiên là không biết cụ thể, chỉ có thể biết được đại khái thông qua đôi lời của các binh lính khác.
Còn về chủ nhân của thanh đao, bọn họ là hoàn toàn không biết gì cả.
“Đây là đao Đông Dương!” Diệp Lâm nhìn sơ qua một cái rồi kết luận.
“Cậu đúng là tinh mắt!” Giang Vệ Quốc gật đầu nói: “Người làm tôi bị thương năm xưa chính là một gã võ giả Đông Dương!”
Ở phía đông Đại Hạ có rất nhiều quốc gia nhỏ, trong đó có người Đông Dương là ngang ngược nhất, thật sự là mối họa của Đại Hạ.
Diệp Lâm có thể nhìn sơ qua là biết thanh đao kia, bởi vì văn hóa của Đông Dương bắt nguồn từ Đại Hạ, thanh đao Đông Dương mô phỏng đường đao thời kỳ Đại Đường rồi cải tiến thêm, nhìn là có thể biết ngay.
Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Gã võ giả Đông Dương kia gọi thanh đao này là yêu đao, nói là bên trong có phong ấn ác ma, vết thương do nó gây ra sẽ như lời nguyền rủa theo người bị thương cả đời, mãi cho đến khi chết.”
Yêu đao?
Mọi người nghe vậy đều giật mình.
Thảo nào lúc nấy ông Giang nói thanh đao này có chút kỳ dị, thà rằng giấu đi phủ bụi hơn mười năm, cũng không muốn lấy ra cho người khác xem.
Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi không coi ra gì, cho rằng đối phương nói quá lên, sau lại đánh nhau thì không may trúng một đao.”
“Nhưng mà tôi cũng đã đánh trả một đòn, đâm một thương vào trái tim gã, lấy đi mạng nhỏ của gãt”
“Chỉ là vết thương trên lưng tôi lại nặng thêm, trị mãi không hết, mới đầu chỉ có lớn khoảng bàn tay thôi, sau này dần lan rộng ra, càng lúc càng lớn...”
Nói đến đây, Giang Vệ Quốc lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng.
Chính là vì vết thương liên tục lan ra kia, mới làm ông không thể không giải nghệ, cởi giáp về quê.
“Thảo nào cháu thấy miệng vết thương trên lưng ông dường như lớn hơn một chút so với lần trước.” Giang Lãng hô lên: “Hóa ra vết thương này... thật sự là như sống vậy, cứ liên tục mà lan ral”
Diệp Lâm đi lên cầm yêu đao.
Một luồng lực lượng quỷ dị lượn lờ trên thân đao, khiến nhịp tim người ta đập nhanh hơn.
“Cẩn thận!” Giang Vệ Quốc nhắc nhở: “Thanh đao này rất quỷ dị, xứng với cái tên yêu đao của nó! Ngay cả tôi cũng không thể thường dùng nó! Giống như là trong đao thật sự có ác ma vậy, mỗi lần tôi cầm nó lên đều suýt mất đi lý trí, vậy. nên không dám chạm lâu.”
Diệp Lâm gật đầu, nhưng vẫn cầm chuôi đao lên.