Nghiêm Bất Khí sửng sốt, rồi chợt tự tin lên.
Vừa rồi anh ta tưởng rằng đối phương thẹn quá hóa giận muốn đánh nhau.
Kết quả là đi so sở trường của mình, vậy thì đối phương so không lại mình rồi.
“Tôi đọc sách thánh hiền từ nhỏ, văn chương khá là hay. Nếu so văn chương thì anh chắc chắn không bằng tôi, dù tôi có thắng cũng thắng không đẹp.”
“Ngoài đọc sách ra, tôi còn có các thú vui tao nhã, tinh thông cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú đặt bút là viết.”
Nói đến đây, Nghiêm Bất Khí đề nghị: “Hay là chúng ta so bốn môn nghệ thuật là cầm kỳ thư họa đi?”
Cầm kỳ thư họa?
Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được nhìn nhau, thầm nghĩ rõ ràng là làm khó đối phương đây mà!
Anh thì tinh thông mọi thứ. Nhưng đối với một tên vũ phu mà nói thì khác gì là đàn gảy tai trâu đâu?
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ từ chối. Rốt
cuộc thì bốn môn nghệ thuật, mặc dù là người bình thường thì cũng ít đi học, có thế biết sơ sơ là không tệ rồi, nói gì đến tinh thông.
Nào ngờ Diệp Lâm lại không chút do dự đồng ý ngay luôn.
“Ok!” Diệp Lâm gật đầu nói: “Vậy theo ý anh, so đấu cầm kỳ thư họa.”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm, thầm nghĩ có phải là anh ta điên rồi không?
Anh đi so đấu cầm kỳ thư họa với công tử gia (Tinh trí thức? Không phải là chơi đại đao trước mặt Quan Công hay sao?
Anh lấy cái gì đi so đấu với người ta?. truyện đam mỹ
Chỉ có Hoa Quốc Đống là chợt sáng mắt lên.
Anh ta chợt nhớ đến sư phụ mình cực kì giỏi về mặt thư pháp, thậm chí có thề làm được đến mức dùng giả đổi thật.
Nếu so “thư” trong cầm kỳ thư họa, cũng chính là so thư pháp, thì sư phụ thắng chắc rồi.
Rốt cuộc thì lúc ở Tàng Bảo Trai, Hoa Quốc Đống đã tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm vẽ chữ của Vương Hi Chi, đại khí hào hùng, lưu loát dứt khoát, chữ đẹp không ai sánh bằng.
Lúc này, Nghiêm Bất Khí cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Diệp Lâm lại dám đồng ý?
Là ai cho anh ta lá gan dám so đấu cầm kỳ thư họa với mình?
Có điều, Nghiêm Bất Khí cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì đối phương cũng đã đồng ý rồi, nghĩa là đây là một trận so đấu công bằng, vậy mình cũng nhân tiện bộc lộ tài nghệ đế cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.
“Vậy anh cứ tùy tiện chọn một loại trong “cầm kỳ thư họa” đế chúng ta so đấu!” Nghiêm Bất Khí bảo Diệp Lâm tùy tiện chọn. Dù sao loại nào thì anh ta cũng rất tự tin là mình sẽ thắng.
Thấy Nghiêm Bất Khí bảo sư phụ mình chọn, Hoa Quốc Đống lập tức vui mừng, cho rằng sư phụ chắc chắn sẽ lựa chọn so đấu thư pháp, sau đó gây ra chấn động cho mọi người.
Có điều, Diệp Lâm lại khiêm tốn nói: “Anh là khách. Anh chọn đi!”
“Hả? Tôi chọn?” Nghiêm Bất Khí sửng sốt rồi nói: “Tôi đã nói là tôi tinh thông bốn nghệ, chọn loại nào cũng được.”
“Tôi cũng vậy!” Diệp Lâm thản nhiên nói: “Hay là cứ so hết đi, để tránh cho anh thua còn không phục.”
Phụt!
Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí tức giận đến mức suýt nữa phun ra máu.
Đối phương cho rằng đổi phương sẽ thắng?
Còn sợ rằng mình không chịu thua?
“Ha ha!” Nghiêm Bất Khí cười lạnh: “Nếu anh đã không biết tự lượng sức mình như thế, thì chúng ta cứ so hết cầm kỳ thư họa đi!”
Thấy vậy, mọi người đều không hiểu ra sao, thật sự là không biết trong hồ lô của Diệp Lâm bán thuốc gì?
So một loại là được rồi, đi so bốn loại làm chi vậy?
Chẳng phải là so càng nhiều thua càng nặng hay sao?
Hoa Quốc Đống ở bên cạnh cũng sốt ruột thay sư phụ mình.
Rõ ràng là nắm chắc phần thắng khi so thư pháp, vì sao còn phải làm chuyện dư thừa là so hết bốn loại chứ?
Lúc này, Diệp Lâm lại nói ra một câu gây sốc: “Chỉ cần anh có thể thắng một loại trong bốn loại cầm kỳ thư họa thì tính anh thắng!”