này.
Kỹ năng của không bằng người khác thì thôi đi, sao lại có thể lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cơ chứ?
“Cái này…” Khương Thành Đan không nói nên lời. Ông ta biết rất rõ tính cách của bác sĩ Trần. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị bác bỏ, thậm chí coi thường.
“Giám đốc Khương, ông không cần giải thích.” Nhìn vẻ mặt của đối phương, bác sĩ Trần đã có sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nói một câu: “Hai cha con Hoa Quân Dương đã nói, nếu bệnh viện chúng ta dám làm hại Diệp Lâm, phủ Thuận Thiên sẽ không để yên đâu.”
“Nói cách khác, phủ Thuận Thiên bây giờ đã trở thành chỗ dựa Diệp Lâm, ông phải cẩn thận đấy!”
Nói xong, bác sĩ Trần xoay người rời đi.
“Cái này…”
Nghe vậy, Khương Thành Đan lập tức chết lặng.
Giờ đây, chẳng những ông ta không lợi dụng được ông Trần mà ngay cả kế hoạch khởi kiện Diệp Lâm cũng bị tuyên bố phá sản.
Một khi phủ Thuận Thiên trở thành chỗ dựa của Diệp Lâm, mọi chuyện xảy ra tối nay, cho dù
bệnh viện Trung ương có báo cảnh sát thì phủ Thuận Thiên cũng sẽ ưu ái cho Diệp Lâm hơn.
“Mẹ kiếp!”
Khương Thành Đan gần như phát điên.
“Coi như cậu may mắn, tên nhóc! Nhưng đừng tưởng rằng có phủ Thuận Thiên chống lưng thì muốn làm gì thì làm! Để tôi nghĩ xem…”
Khương Thành Đan bắt đầu nghĩ đến những quan chức cấp cao khác đã đến bệnh viện Trung Ương để điều trị, biết đâu ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
“Đúng vậy! Những hoàng thân quốc thích đó!”
Khương Thành Đan đột nhiên nghĩ rằng người trong hoàng thất thường xuyên đến lấy thuốc, hơn nữa tất cả đều miễn phí.
Bây giờ, rất nhiều dược liệu quý đã bị đánh cắp, ông ta có thế nhờ họ giúp đỡ.
Chỉ cần có người trong hoàng tộc chịu ra mặt, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng phải nể mặt mà điều tra.
Lúc này, lại có một người khác tới báo cáo: “Ông Hoàng nhờ người gửi một lời nhắn đến bệnh viện Trung Ương chúng ta.”
“Hả? Ông Hoàng?” Khương Thành Đan nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Có phải
ông Hoàng đã biết chuyện nên nhờ người đến an ủi chúng ta không?”
“Haha, ông Hoàng đúng là có lòng.”
Khương Thành Đan vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, nếu ông Hoàng đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ được điều tra và đưa ra ánh sáng.
Dù sao ông Hoàng cũng có địa vị cao quý, là một trong cửu Lão của hoàng thất, các quan chức khi nhìn thấy công ta cũng không dám khinh thường.
“Nói nhanh đi.” Khương Thành Đan nói: “ông Hoàng nói gì?”
Khương Thành Đan chờ đợi một lời hứa hẹn của ông Hoàng, nhưng sau khi nghe xong, nó lại như một xô nước lạnh đổ xuống, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hy vọng trong lòng ông ta.
“Ông Hoàng nói sẽ ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, còn cảnh cáo bệnh viện chúng ta không được làm hại Diệp Lâm nữa.”
Cái… Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan cứng người tại chỗ.
Anh không ngờ Diệp Lâm lại có quan hệ với thành viên hoàng thất!
Ngay sau đó, Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại Giao,
Bộ Tài chính, Viện kiểm sát,… cũng lần lượt tuyên bố sẽ đứng ra ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, đồng thời lên án hành vi cản trở của bệnh viện Trung Ương.
Lúc này, Khương Thành Đan đã hoàn toàn chết lặng.
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một kẻ cô độc, sẽ dễ dàng đối phó.
Không ngờ chỉ trong một ngày lại có nhiều tên tuổi và thế lực lớn đến ủng hộ anh đến vậy.
Lúc này, bệnh viện Trung Ương không những mất hy vọng về kho thuốc bị mất cắp mà còn thua lỗ một số tiền khống lồ. Nỗi oan không ai giải quyết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.
Khương Thành Đan không không ra nước mắt.
Có cảm giác như vừa lấy đá đập vào chân mình, đau đớn khônq tả xiết.