“Sư đệ! Cậu điên rồi hả?”
Tàng Kiếm Thượng Nhân thấy vậy thì thay đối sắc mặt.
Ông ta tuyệt đối không ngờ rằng sau khi thua, Liêu Trác Xuyên không chỉ không biết rút ra bài học kinh nghiệm mà còn lỗ mãng hơn nữa!
Trận đấu vừa qua chưa được một ngày mà Liêu Trác Xuyên đã dám chủ động khiêu chiến nữa rồi!
Người ta là vết sẹo lành quên đau, còn Liêu Trác Xuyên thì là chưa thấy quan tài chưa bỏ ý định!
Tạm thời bỏ qua chuyện dù có tỷ thí quyền cước thì Liêu Trác Xuyên cũng không thẳng được, chỉ nói tới một điều đáng sợ là vị đại năng đứng sau Diệp Lâm rất có thể đang ở gần đây.
Lần này Liêu Trác Xuyên khiêu chiến, sơ hở một cái là sẽ liên lụy đến toàn bộ Hoa Sơn.
“Sư huynh mau khuyên đồ đệ của mình đi! Mau bảo cậu ta đi Tư Quá Nhai úp mặt vô vách núi đi!
Rốt cuộc thì Liêu Trác Xuyên là đệ tử quan môn của chưởng giáo sư huynh, một người làm sư thúc như mình nói sao cũng không ổn.
Vậy nên Tàng Kiếm thượng nhân giục sư huynh đuổi tên đồ đệ gây chuyện thị phi đi về.
Có điều, chưởng giáo Hoa Sơn lại không lên tiếng ngăn cản.
Một là vì ông ta đang tập trung tỉnh thần nhìn về phía rồng âm và Thúc Long Chú.
Hai là vì ông ta cũng cho rằng lời nói của đõ đệ là có lý.
Nếu Diệp Côn Lôn không có thanh thần binh quỷ dị khó lượng kia thì cậu ta sẽ còn mấy phần bản lĩnh?
Chưởng giáo Hoa Sơn và đám trưởng lão đều rất muốn biết đáp án.
Huống chị, lúc nãy tới đây Thiên Cơ Tử châm chọc mình thu lầm đồ đệ!
Chưởng giáo Hoa Sơn rất muốn nhìn xem mình có thật sự nhìn lầm hay không?
Đệ tử quan môn của mình đi so quyền cước, chắc là không đến mức thua thê thảm đâu nhỉ?
Chưởng giáo Hoa Sơn thầm tính trong lòng, dù đối phương có thực lực mạnh mẽ hơn nữa, nhưng khi không có thần binh lợi khí, nhiều lắm cũng chỉ đánh ngang tay với đồ đệ của mình.
Rốt cuộc thì đệ tử quan môn của mình cũng là người xuất sắc trong lứa trẻ tuổi
“Diệp Côn Lôn, anh dám tái chiến với tôi không?” Liêu Trác Xuyên ngạo nghễ hỏi.
Đối mặt với sự khiêu khích của anh ta, lúc này Diệp Lâm vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác vật lộn thân thể với rồng âm ban nãy, thấu hiểu và lĩnh ngộ. cao hơn một bậc về khống chế long quyền.
“Công phu quyền cước hả?"
Diệp Lâm hồi hồn lại, cười nhạt.
“Vừa lúc tôi mới lĩnh ngộ một bộ quyền pháp, dùng anh tới thử xem sao!”
Nghe vậy, Liêu Trác Xuyên cười to ra tiếng: “Chỉ dựa vào anh hả? Lĩnh ngộ quyền pháp? Anh cho rằng mình là tông sư khai tông lập phái hả? Còn đòi nghĩ ra quyền pháp?”
“Cho dù anh có lâm thời ôm chân phật, học ngay dùng ngay thì.."
Lời châm chọc còn chưa nói xong, Liêu Trác Xuyên đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại.
Một lưỡng lực lượng khó tin giống như mưa rền gió dữ cuốn bay cả người anh ta ra ngoài.
Mây theo rồng, gió theo hố. Thánh nhân chỉ vạn vật đổ!
Diệp Lâm đánh ra một quyền: "Long quyền — Phong Hổ Vân Long!”