Một dáng người mảnh khảnh và quyến rũ, mặc một chiếc váy màu tím, lộ ra vẻ quý phái và thanh lịch.
Cô ta lặng lẽ đứng trong phòng chờ, khuôn mặt xinh đẹp và dáng người yêu kiều thu hút vô số ánh nhìn.
Tất cả những ai nhìn vào mắt cô ta đều ngủ thiếp đi trên ghế chờ ở đại sảnh, mặc kệ chuyến bay có bị trễ hay không.
Một lúc sau, cảnh tượng hàng chục người đàn ông bất tỉnh đã gây ra tình trạng hỗn loạn khá lớn ở sân bay.
"Tử Long Vương! Vừa xuống máy bay tôi đã ngửi thấy khí tức quyến rũ của cô rồi! Mất tên dê già biến thái bất tỉnh kia cũng là kiệt tác của cô, đúng chứ?"
Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, mặc đồ trắng bước đến trước mặt cô gái xinh đẹp mặc đồ tím, trên mặt nở một nụ cười lười biếng.
"Bạch Long Vương, tôi biết anh sẽ tới, nên đã đợi ở đây." Người đẹp áo tím đứng lên, cười nói: "Trong lúc chờ anh, có mấy con ruồi làm tôi rất khó chịu. Hôm nay, tâm trạng tôi khá tốt nên cũng không lấy cái mạng nhỏ của bọn chúng. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ khiến cho bọn chúng ngủ đến ngàn thu!"
Người đàn ông mặc bộ đồ trắng và người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ tím này chính là Bạch Long Vương ở Thanh Châu và Tử Long Vương ở Dương Châu trong Long Môn dưới lòng đất.
“Có chuyện gì mà cô vui vẻ vậy?” Bạch Long Vương đi bên cạnh người đẹp, hai người rời khỏi sân bay, dọc đường thu hút vô số ánh mắt liếc nhìn, tựa như một cặp thần tiên.
"Đương nhiên là vì sắp gặp được Long Vương mới rồi!" Trong đôi mắt quyến rũ của Tử Long Vương hiện lên một tia xảo quyệt và tham lam: “Tôi nghe Lão Hắc nói, †ân Long Vương là một chàng trai tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả anh đấy.”
Bạch Long Vương mỉm cười khinh thường: “Đừng nghe anh Häc nói bậy, chẳng có Long vương mới nào cả! Có khi anh Hắc gặp phải phiền toái gì không giải quyết được nên mới tìm đến chúng ta thôi."
"Người kia có Long Vương Lệnh!" Tử Long Vương cười nói: "Chúng ta tìm kiếm Long Vương Lệnh bấy lâu nay, không ngờ lại bị người ngoài lấy được trước? Chúng ta phải tới Long Môn hỏi cho rõ ràng."
“Không vội!” Bạch Long Vương móc từ trong túi ra một tấm ảnh: “Trước khi đi gặp tân Long Vương, tôi còn phải giải quyết một số phiền toái cho người khác đãi”
Tử Long Vương liếc nhìn bức ảnh, vui vẻ nói: "Lại là trai trẻ à, gu của tôi, nhường cho tôi chứ?”
"Như vậy không được." Bạch Long Vương nhìn người trong ảnh, lạnh lùng nói: "Đêm nay, tên nhóc này bắt buộc phải chết! Tôi đã hứa rồi!"
"Vậy để tôi đi với anh đi." Tử Long Vương cười nói: "Để xem gần đây thực lực của anh có tiến bộ hay không. Nhưng mà...
Tử Long Vương liếc nhìn bức ảnh: "Anh có chắc mình không nhìn nhầm người đấy chứ? Tuổi còn trẻ như vậy thì có thể có khả năng gì mà phải đích thân Bạch Long Vương như anh ra tay chứ?"
"Yến Kinh là đất ngọa hổ tàng long mà!" Bạch Long Vương không có ý coi thường kẻ địch: “Chẳng phải anh Hắc cũng nói tân Long Vương cũng còn rất trẻ sao?"
"Người này tên là gì?" Tử Long Vương tò mò hỏi.
"Diệp Lâm!" Bạch Long Vương nhẹ nhàng ngửi bức ảnh, sau đó hít sâu một hơi, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng trắng, cuối cùng nhìn chằm chằm về một hướng: “Tôi đã tìm được cậu ta rồi!"
Ở bên này.
Diệp Lâm cuối cùng đã thoát khỏi sự đeo bám của Lưu Văn Cảnh.
Vừa đi ra ngoài không bao xa, anh chợt nhận ra mình lại bị theo dõi.
Lúc đầu, Diệp Lâm còn tưởng rằng Lưu Văn Cảnh đang lén lút theo dõi mình.
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện, cách anh không xa có hai người đi theo saul
Diệp Lâm giảm tốc độ, đi đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, kiên nhãn chờ bọn họ đuổi kịp.
"Cũng khá nhạy bén đấy! Nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta? Đúng là không đơn giản!"
Bạch Long Vương chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Phía sau anh ta là Tử Long Vương đang mỉm cười quyến rũ: "Ngoài đời còn tươi ngon hơn trong ảnh... Muốn cắn một miếng quá!"
"Các người là ai?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: "Sao lại theo dõi tôi?"
Hai người này đều là người lạ, Diệp Lâm có thể khẳng định mình chưa từng gặp họ bao giờ.
"Tên nhóc, có người đã mua mạng của cậu rồi!" Bạch Long Vương nói: 'Hôm nay tôi tới để lấy mạng của cậu!"
"Ô?" Diệp Lâm sửng sốt, sau đó nghĩ thầm: "Nhà họ Hứa?"
Không ngờ, vừa gặp được Hứa Như Hải, tên tay sai mạnh hơn mà ông ta nhắc lại đến nhanh như vậy?
Quả nhiên đúng như Hứa Như Hải nói, hai người này cũng không đơn giản. Ít nhất thì họ cũng mạnh hơn rất nhiều so với người của Hắc Long trước đây.
"Thông minh!" Bạch Long Vương nói: "Cậu có lời trăn trối nào không? Lão Bạch tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cậu."
“Anh cũng tốt bụng đấy nhỉ?” Diệp Lâm mỉm cười: “Nhưng tôi rất tò mò, nhà họ Hứa đã trả bao nhiêu tiền để mua mạng của tôi vậy?”
"Một trăm triệu!" Bạch Long Vương thẳng thắn nói. "Mạng của tôi chỉ có giá một trăm triệu thôi sao?" Diệp Lâm bất lực lắc đầu.
"Lão Bạch." Tử Long Vương đột nhiên lên tiếng: "Tôi cho anh nửa tỷ, anh giao cậu †a cho tôi đi!"
Sau đó, Tử Long Vương nở nụ cười quyến rũ với Diệp Lâm: "Cậu nhóc đẹp trai, chỉ cần cậu băng lòng làm người tình của tôi, tôi cam đoan đêm nay cậu sẽ không phải chết!"