“Là người anh con phái đến để bảo vệ con ạ"
“À..” Lý Úc Bạch gật gù cười nói, “Xem ra có người đến thay ca mình rồi, ha ha....”
Lý Úc Bạch từng nợ Bạch Thủ Kỳ một ân tình, vì vậy sau khi anh ấy vào tù, ông đã chủ động chuyển đến gần đó để trông coi Vân Thượng Phong Hoa.
Nhờ danh tiếng Chiến thần U Châu, suốt nhiều năm qua Vân Thượng Phong Hoa và Bạch Vi Vi đã được sống trong yên bình.
Có điều thỉnh thoảng có người đòi nợ thô lỗ bất lịch sự như Thôi thiếu gia đến, Bạch Vi Vi cũng không quan tâm.
Nếu cô kêu lên một tiếng, Lý Úc Bạch sẽ có mặt, bảo vệ an toàn cho cô.
“Cảm ơn chú Lý những năm qua đã chăm sóc con.” Bạch Vi Vi nói.
Những năm qua, nếu không có sự bảo vệ của Chiến thần U Châu, bản thân cô cũng khó được an toàn.
“Nếu anh trai cháu cử người đến rồi, chú cũng có thể rời đi được rồi”
Lý Úc Bạch bình tĩnh nói, sau đó lại đột nhiên đổi chủ đề.
“Nhưng trước khi chú rời đi, chú phải xem thử coi người này có đủ điều kiện để thay thế chú không đãt”
Nói xong, Lý Úc Bạch nâng tay hướng về phía căn phòng của Diệp Lâm.
Trong nháy mắt, gió nổi lên khắp nơi. “Chú Lý, hãy nương tay!”
Bạch Vi Vi thấy Lý Úc Bạch đột nhiên giơ tay lên, không khỏi cảm thấy sợ hãi
Mặc dù biết Diệp Lâm rất lợi hại, nhưng lần này, người anh phải đối mặt là Chiến thần U Châu
nổi tiếng, sức mạnh cực kỳ kinh khủng.
Đây không phải là người mà Dư chân nhân có thể so được.
Bùm! ml thanh chói tai vang lên.
Mái nhà bị một chưởng này xuyên qua, thủng một lỗ.
Diệp Lâm thấy vậy, cũng không dám thờ ơ nữa.
Tay anh lập tức kết ấn, hai tay xuất hiện sấm sét, đánh trả lại.
Bùm! Lại một âm thanh chấn động nữa.
Hai lực lượng đối địch nhau ngay trong phòng
Mái nhà bị thổi bay hoàn toàn.
Diệp Lâm chỉ cảm thấy bản thân bị ghì lại, bàn tay kia, đập anh gục xuống sàn.
Cùng lúc đó, tia sét trong tay Diệp Lâm cũng. xuất hiện, phản công lại.
Lý Úc Bạch bên ngoài biệt thự, mặc dù kịp. thời thu tay lại, nhưng vẫn dính phải chiêu này, ông lùi về phía sau vài bước, cánh tay bắt đầu tê dần.
“Cú đấm sấm sét này đẹp đấy!”
“Quả là tre già măng mọc!”
Lý Úc Bạch không thể không khen ngợi.
“Nhóc con, người mà anh con gửi đến quả thật rất tốt! Ta cũng có thể yên tâm rời đi rồi... ha ha, tạm biệt!”
Giữa tiếng nói cười, Lý Úc Bạch đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vừa dứt lời đã đi rồi.