Bởi vì mọi thứ bao gồm lò luyện đan đều bị anh để ở trong bảo gương.
“Mấy người làm loạn nhà tôi thế này, không thể dễ dàng bỏ qua được!”
Diệp Lâm định gậy ông đập lưng ông, tự mình đi bệnh viện trung ương một chuyến.
Bệnh viện trung ương nằm trong một góc của chủ thành ở Yến Kinh, có diện tích rất lớn, lớn hơn nhiều so với bệnh viện bình thường.
Kiến trúc bên ngoài là nơi dùng để tiếp đãi người bệnh và khám bệnh.
Kiến trúc giả cổ bên trong là nơi thuộc riêng về bác sĩ, dùng đế nghỉ ngơi, giải trí và nghiên cứu y thuật.
Diệp Lâm bước vào nội môn bệnh viện trung ương.
“Ai vậy? Người không liên quan không được phép đi vào nội môn bệnh viện trung ương! Anh mau đi đi!”
Gác cống nội môn lập tức xua đuối Diệp
Lâm.
Diệp Lâm xoay người một cái, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Gác cống nhìn lại lần nữa, liền trở nên cung kính.
“Ây da, giám đốc Khang, sao lại là ông hả!”
“Là tôi mắt mù, không nhận ra ông!”
Hai tên gác cống vội vàng cúi đầu xin lỗi Diệp Lâm.
Hóa ra trong khoảnh khắc quay người, Diệp Lâm đã dịch dung thành dáng vẻ của Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện trung ương.
Gác cổng thấy là Khang Thành Đan, đương nhiên là phải nịnh bợ lấy lòng rồi.
“Ừ!” Diệp Lâm lạnh nhạt gật đầu, sau đó chắp tay đi vào.
Nhìn theo bóng dáng của “giám đốc Khang”, hai tên gác cống có chút khó hiếu.
“Tôi nhớ rõ lúc chiều giám đốc Khang trở về nội môn, vẫn luôn họp cho tới bây giờ, còn đang bàn chuyện gì đó mà? Sao bây giờ lại đột nhiên đi từ bên ngoài vào trong?”
“Có lẽ là từng đi ra ngoài bằng cửa sau?”
Hai người không nghi ngờ gì, tiếp tục mà gác cổng.
Bên kia, Diệp Lâm đi vào khu vườn sum suê
phía sau bệnh viện trung ương, giống như là đi vào khu vườn của hoàng gia, có thế thấy rõ ràng mức độ xa hoa của bệnh viện trung ương.
Diệp Lâm đi được một lát, suýt nữa là đi lạc đường.
“Đám bác sĩ này biết hưởng thụ thật đấy!”
Trong nhất thời, Diệp Lâm bị mất phương hướng, không biết nên đi hướng nào.
Vừa lúc có hai người học trò trẻ tuổi, một nam một nữ của bệnh viện trung ương đi ngang qua, khom người chào hỏi Diệp Lâm.
“Chào giám đốc Khang.”
Diệp Lâm lập tức ngăn cản bọn họ, tằng hắng một tiếng, nói: “Đế tôi kiếm tra bài của các em!”
“Cái gì?” Hai người hoảng sợ, không ngờ giám đốc Khang lại muốn tự mình kiểm tra bài của bọn họ, cả hai người đều có chút kích động, còn có chút căng thẳng.
Bọn họ thầm nghĩ có phải là chỉ cần vượt qua kiểm tra, thì sẽ trở thành bác sĩ chính thức, được ăn cơm nhà nước hay không?
“Tôi hỏi các em, tại bệnh viện trung ương, nơi nào là quan trọng nhất?” Diệp Lâm hỏi.
“Quan trọng nhất?” Hai người nhìn nhau, trong nhất thời không hiểu ý của Diệp Lâm:
“Phòng bệnh… là quan trọng nhất?”
Rốt cuộc thì phòng bệnh là nơi cứu người. Tuy rằng nó là bình thường nhất, nhưng mà nó cũng là quan trọng nhất.