Đột nhiên, xung quanh tràn ngập sự ớn lạnh, bầu không khí căng thắng lên đến đỉnh điểm.
"Sư huynh!"
Tàng Kiếm thượng nhân nhảy ra đầu tiên, nhanh. chóng lên tiếng khuyên giải.
"Sư huynh bớt giận.”
Một bên là sư huynh của ông, một bên lại coi như: một nửa chủ nhân của ông ta, Tàng Kiếm thượng nhân bị kẹp ở giữa, cũng vô cùng bất lực.
"Trưởng giáo Mục, hà tất phải tính toán với tiểu bối như vậy."
Lúc này, Thiên Cơ Tử cũng khuyên giải.
Nhưng thái độ của trưởng giáo Hoa Sơn rất kiên quyết.
"Nếu không để lại Long Hồn, đừng hòng bước ra khỏi Tân Lĩnh nửa bước!"
Lời còn chưa nói xong, xung quanh đã tràn ngập kiếm khí.
Dường như ngay giây tiếp theo, một trận kiếm sẽ lại nổ ra.
Chỉ là lần này người cần đối phó không phải Âm Long nữa mà là Diệp Lâm.
Tần Tịch Dao nhìn thấy cảnh này có chút sợ hãi.
Dù sao bọn họ vẫn vẫn ở trong lãnh địa Hoa Sơn, một khi thật sự phải ra tay, ba người bọn họ căn bản không thể kiếm được lợi lộc gì.
"Anh Diệp, hay là giao long hồn.... cho bọn họ đi..."
Lâm Tịch Dao dựa trên nguyên tắc mọi người đều phải cúi đầu dưới mái hiên, muốn thuyết phục Diệp Lâm nhượng bộ.
"Diệp Chiến Thần, hai người đi trước đi, tôi ở lại chặn họ!"
Lúc này, Lục Cảnh Sinh đã sẵn sàng đối đầu với đám người Hoa Sơn, có thể trì hoãn một giây thì cũng phải trì hoãn một giây.
Đồng thời đưa ra cảnh báo.
"Các vị Hoa Sơn nghe đây, chúng tôi là quân sĩ chính quy của Ung Châu, mà người các ông muốn giữ lại chính là Chiến Thần Ung Châu! Ngày hôm qua, anh Diệp đã kế nhiệm vị trí Chiến Thần, các người cũng đều tham gia rồi!"
"Nếu các người dám động vào một ngón tay vào chúng tôi, có tin 300.000 đại quân Ung Châu chúng tôi sẽ san phẳng đỉnh Hoa Sơn của các người không!"
Những lời này vừa nói ra, càng chọc tức những trưởng lão cấp cao của Hoa Sơn.
“Đúng là vô lý! Lại dám lấy quân Ung Châu ra uy hiếp chúng ta?"
"Nếu cậu thật sự nói như vậy, hôm nay ba người các cậu đừng hòng ai đi được!”
"Tôi muốn xem ba mươi vạn quân Ung Châu có dám tiến vào Hoa Sơn của chúng tôi hay không! Đại trận trấn giữ núi Hoa Sơn của chúng tôi đã đói khát lắm rồi!"
"Theo luật pháp của Đại Hạ, quân sĩ Cửu Châu là những thanh kiếm sắc bén bảo vệ đất nước, chỉ có thế sử dụng đối phó với bên ngoài chứ không thể sử dụng ở bên trong! Tôi xem quân Ung Châu các cậu ai dám manh động, tôi sẽ về thủ đô tố cáo!"
Đột nhiên, hai bên trở nên căng thẳng, tranh cãi không ngừng.
Gòn Diệp Lâm cũng cảm giác được từ sau lưng mình truyền đến địch ý sâu đậm, không khỏi có chút khó chịu.
Long hồn tự tay mình bắt được, tại sao phải đưa cho bọn họ.
Huống hồ lúc đó, là sau khi đám người Hoa Sơn bất thất bại thì Diệp Lâm mới ra tay.
Dãy núi Tân Lĩnh lớn như vậy, không thể nào tất cả mọi thứ trong này đều là Hoa Sơn có quyền ưu tiên có được chứ!?
Thế là Diệp Lâm hỏi:" Trưởng giáo Mục, thật sự muốn ra tay sao?”
Trưởng giáo Hoa Sơn hừ lạnh một tiếng, nghiêm tức nói: "Nếu cậu không để lại long hồn, đừng trách chúng tôi vô lễ!"
Dù sao, vì long hồn này, hôm qua bọn họ đã theo. dõi một ngày một đêm, hôm nay không dễ dàng gì đợi Viên Tôn ra tay diệt âm long.
Kết quả cuối cùng lại khiến Diệp Lâm ngư ông đắc lợi.
Hoa Sơn sao có thể cam tâm từ bỏ được!?
"Nếu đã như vậy." Diệp Lâm cũng không phí lời, nói: "Thì phải dựa vào sức mạnh thôi!”
"Người chiến thẳng, sẽ lấy đi long hồn!"
Thấy Diệp Lâm lại dám khiêu chiến mình, trưởng giáo Hoa Sơn và các trưởng lão không khỏi kinh ngạc và tức giận.