“ơ, còn có saffron hoang dại Tây Tạng hiếm thấy nữa!”
“Hoa tuyết liên, đông trùng hạ thảo, đều là thứ tốt, lấy hết luôn!”
Diệp Lâm đi vào trong phòng cất giữ thiên tài địa bảo, nhìn mà ngây ngấn cả người.
“Không ngờ thiên tài địa bảo ở đây còn nhiều hơn cả đợt hội đấu giá ngầm nữa!”
“Cái đám bác sĩ này, dù thực lực chỉ bình thường thôi, nhưng mà bảo bối thì lại cất chứa không ít!”
“Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì!”
Đống thiên tài địa bảo đoạt được trong lần đi hội đấu giá khi ấy, đã bị Diệp Lâm dùng hơn phân nửa trong việc luyện chế đan dược và tu luyện.
Các loại dược liệu quý báu lần này vừa lúc bố sung thêm.
Diệp Lâm không hề khách sáo, cướp đoạt sạch sẽ, cất vào trong bảo gương.
Bệnh viện trung ương muốn trộm đơn thuốc của Diệp Lâm, không chỉ không thành công, ngược lại còn bị Diệp Lâm trộm sạch dược liệu trong phòng đan.
Sau khi đoạt xong hết, Diệp Lâm định đi về, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, và cả tiếng quát tháo của Khang Thành Đan thật sự.
“Mau nhìn kỹ cho tôi! Không được thả bất cứ một con ruồi bọ nào ra ngoài!”
Diệp Lâm ngây người, không ngờ Khang Thành Đan lại chạy đến nhanh như vậy.
Có điều, Diệp Lâm cũng không lo lắng. Anh gỡ bỏ dáng vẻ của Khang Thành Đan, giấu mình vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, một cơn gió thối ngang qua, thân hình Diệp Lâm nhanh chóng lướt đi như là ma quỷ.
Lúc anh mới ra khỏi phòng đan được một lát, phía sau lại truyền đến tiếng quát tháo giận dữ của Khang Thành Đan.
“Hết rồi… hết sạch rồi… Đồ khốn kiếp! Là ai dám trộm bệnh viện trung ương chúng tôi? Tôi sẽ không tha cho các người!”
“Đừng để tôi bắt được các người! Nếu không tôi sẽ bằm các người thành từng mảnh!”
Khang Thành Đan nhìn đống bừa bộn trong phòng cất chứa, trong lòng như đang rỉ máu.
Thiên tài địa bảo bên trong là thành quả tích lũy vài năm của bệnh viện trung ương, bây giờ đã bị trộm sạch hết rồi.
Một sự tổn thất lớn lao, đến mức không thể dùng tiền tài đế tính toán. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Rất nhanh sau đó, Khang Thành Đan giống như là nổi điên lên, vừa chạy ra ngoài vừa quát: “Mau đi mời nhị tổ! Phòng đan bệnh viện trung ương bị trộm, xin nhị tổ ra tay đánh chết tên trộm kia!”
Người xung quanh nghe nhắc đến nhị tổ thì giật nảy mình, thầm nghĩ chuyện này lớn rồi, phải tới tai nhị tố luôn mà!
Nhị tố là người được bệnh viện trung ương phụng dưỡng, từng làm việc ở trong quân, tới chức tham tướng, thực lực tất nhiên là không thấp.
Sau khi về hưu, bọn họ được mời vào bệnh viện trung ương đế bảo vệ bệnh viện trung ương.
Bọn họ đều từng lên chiến trường, cả người tràn đầy sát khí, sẽ không dề dàng ra tay, bởi vì một khi ra tay sẽ là máu chảy thành sông.
Ngay sau đó, Khang Thành Đan ra một lệnh thứ hai: “Giới nghiêm toàn bộ bệnh viện trung ương! Một khi nhìn thấy người giống tôi, đều phải đánh chết ngay tại chỗ cho tôi! Tuyệt đối không thế để hắn chạy thoát!”
“Tên trộm kia dịch dung thành tôi. Các cậu tuyệt đối không được mắc mưu nữa!”