Rốt cuộc thì thần tiên đánh nhau, phàm nhân bọn họ sao có thể xen vào được?
Ngay cả Hoa Quốc Đống sau khi biết được thân phận của đối phương cũng có ý định nhường bước, thầm nghĩ có nên khuyên sư phụ bỏ qua, xem như là nế mặt ông Nghiêm hay không.
Có điều, Hoa Quốc Đống còn chưa lên tiếng thì Nghiêm Bất Khí đã cười lạnh nói: “Anh hỏi tôi là ai hả? Ha ha… Hỏi rất hay! Tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai!”
Dứt lời, Nghiêm Bất Khí đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Tôi ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi thuộc lòng tứ thư ngũ kinh!”
“Mười tuối thông qua thi huyện thi phủ, chính thức trở thành đồng sinh!”
“Sau đó liên tiếp thông qua thi phủ thi châu. Mười lăm tuối đạt thành tích đứng đầu Doanh Châu, trở thành tú tài.”
“Năm hai mươi tuổi, trong cuộc thi hương với một trăm nghìn người khắp cả nước, đạt thành tích đứng đầu, trúng thủ khoa, trở thành cử nhân.”
“Năm tới tôi sẽ đến thủ đô thi hội và thi đình. Tiến sĩ và Trạng Nguyên là vật trong bàn tay tôi!”
Nói đến đây, Nghiêm Bất Khí kiêu ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý.
“Đây chính là tôi! Nghiêm Bất Khí, tài tử hàng đầu Phụng Thiên!”
“Chờ năm tới tôi trúng Trạng Nguyên, danh hiệu tài tử hàng đầu thiên hạ cũng sẽ thuộc về tôi!”
Thật ra thì đối với người dân Phụng Thiên, những câu tự giới thiệu của Nghiêm Bất Khí đều là nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
Anh ta sinh ra trong gia đình trí thức, thật sự xứng đáng với sự bồi dưỡng của gia tộc, trưởng thành cực kì ưu tú, gánh nối tên tuổi tài tử đứng đầu Phụng Thiên.
Thậm chí quỹ đạo trưởng thành của anh ta cũng không khác nhiều so với con đường thành danh năm xưa của ông nội anh ta là Nghiêm Kỳ Học: nổi tiếng thời trẻ, thi đậu Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm, làm học sĩ, vang danh thiên hạ.
Nghe vậy, mọi người đều sôi nối gật đầu, thầm khen ngợi: Sinh con phải sinh giống như Nghiêm Bất Khí.
Sau ông cụ Nghiêm đã từng làm đại học sĩ Hàn Lâm, nhà họ Nghiêm lại có thêm một vị thiếu
niên thiên tài, chắc chắn sẽ thành tài trong tương lai, thậm chí là vượt qua cả tổ tiên.
Lúc này, nghe cháu trai tự giới thiệu về mình, Nghiêm Kỳ Học dường như là đang nhìn lại nửa đời trước của mình, gật đầu mỉm cười.
“Sư phụ… thôi bỏ đi.” Hoa Quốc Đống ở một bên nhỏ giọng nói: “Nhà họ Nghiêm là gia đình quan chức, dòng dõi trí thức, ngoài ông cụ Nghiêm về hưu ra thì vẫn còn khá nhiều con cháu làm quan tại thủ đô.”
Cha của Hoa Quốc Đống và không ít người nhà họ Nghiêm cùng làm quan trong triều, thường xuyên gặp mặt nhau, thật sự là không cần thiết phải làm căng lên.
“Đây chỉ là hiểu lầm.” Hoa Quốc Đống vừa định bày thân phận của mình ra đế hòa giải.
Lúc này, Nghiêm Bất Khí cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Lúc nãy không phải là anh bảo tôi xin lỗi hay sao? Sao hả? Bây giờ lại thay đối sắc mặt nói là hiếu lầm?”
Hoa Quốc Đống cười ngại ngùng. Bởi vì ông Nghiêm rời thủ đô nhiều năm rồi, cho nên trong nhất thời anh ta không nhận ra được ông Nghiêm.
Nghiêm Bất Khí tiếp tục nói: “Bây giờ tôi muốn hỏi các anh, các anh có tư cách gì mà bảo tôi đi xin lỗi?”
“Tôi nói anh chỉ là một tên vũ phu có gì sai hả? Anh chẳng qua là giết vài tên cướp mà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Dù hôm nay anh có thể làm chủ nhà họ Trương, thì anh cũng chỉ là một kẻ không công danh thôi!”
“Tất cả đều là cấp thấp, chỉ có đọc sách là cấp cao! Còn tôi, tôi chính là người có công danh, là một người cử nhân, làm rạng rỡ gia tộc!”
Trong các kỳ thi các cấp, “cử nhân” đã là một cấp rất cao.
Giống như Phạm Tiến trong “Phạm Tiến trúng cử”, gần năm mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui mừng đến phát điên, mọi người xung quanh đều thay đối thái độ với ông ta, trước kính sau cung, không dám coi thường một chút nào.
Rốt cuộc thì cử nhân có thân phận và địa vị xã hội rất cao, tương đương với việc đã bước một chân vào con đường làm quan, thậm chí có thế cùng huyện lệnh ngồi chung một bàn và không cần phải quỳ trước công đường.
Nghiêm Bất Khí chỉ mới hai mươi tuối mà đã đổ cử nhân. Tuy rằng anh ta không phải thiên tài tuyệt thế, nhưng mà chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh ta kiêu ngạo, không một ai ở Phụng Thiên có thế theo kịp anh ta.
“Người như tôi cũng chỉ là tài tử hàng đầu Phụng Thiên thôi. Còn anh, anh có tài đức gì mà
dám mạnh miệng nói mình là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên? Nói khoác quá đi!”
“Anh cho rằng Phụng Thiên chúng tôi không có người hay sao?”
Mấy câu nói cuối cùng của Nghiêm Bất Khí rất là quá quắt.
Nhất là trong trường hợp như tối nay, anh ta giống như là đang gây chuyện, không nể mặt chủ nhà một chút nào.
Trong nhất thời, bầu không khí dần trở nên căng thẳng, xung quanh yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.
Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng không ngăn cản cách nói quá đáng của cháu trai, ông ta tò mò mà nhìn về phía Diệp Lâm, muốn xem Diệp Lâm đối đáp thế nào.
Cách đơn giản nhất đế thấy năng lực của một người là xem cách xử lý khi đối mặt với phiền phức.
Lúc này, mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Diệp Lâm.
Còn Hoa Quốc Đống thì lo lắng sư phụ mình sẽ trở mặt, vung tay đánh người, nếu vậy thì không xong rồi.
“Tài tử hàng đầu Phụng Thiên đúng không?”
Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Nếu anh không hiểu vì sao tôi là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên, thì anh có dám so tài với tôi không?”
So tài?
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, không biết so tài theo lời nói của Diệp Lâm là so kiểu gì
Rốt cuộc thì lĩnh vực sở trường của hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau. Một người là thư sinh. Một người là giỏi võ. Sao hai người có thế so tài với nhau được chứ?
“Sao hả?” Nghiêm Bất Khí có chút không vui nói: “Thẹn quá hóa giận, muốn đánh một trận với tôi hả?”
Nghiêm Bất Khí đọc sách thánh hiền từ nhỏ, chưa từng làm việc nặng, cũng chưa từng đánh nhau với ai.
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Chúng ta quân tử chỉ nói chứ không đánh. Nếu muốn so thì đi so sởtrườnq của anh!”