Bệnh viện Trung Ương vốn đã hỗn loạn.
Tất cả kho báu trong phòng thuốc đều bị cướp sạch.
Ngay cả cặp Nhị Tố trấn giữ bệnh viện Trung Ương cũng bị trọng thương suýt chết.
Gặp phải kẻ thù khó nhằn như vậy, mọi người trong bệnh viện Trung Ương đều bàng hoàng.
Đặc biệt là giám đốc Khương Thành Đan, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Ông ta vốn muốn lấy trộm đan dược, nhưng trộm gà lại mất gạo, chính căn cứ của ông ta lại bị đánh cắp, tất cả bảo vật tích lũy bao nhiêu năm đều bị cướp đi.
Khương Thành Đan nghi ngờ rằng tên trộm lần này có liên quan gì đó đến Diệp Lâm.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy được dung mạo cụ thế của người đó, ngay cả những khuôn mặt được camera giám sát ghi lại đều là của chính ông ta.
Khương Thành Đan muốn nhờ Nhị Tổ làm chứng nhưng Tổ Khôn đã bị thương nặng và hôn mê. Tố Càn thì một mực im lặng, từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người mà mình đã chiến đấu.
Bởi vì Tổ Càn không còn muốn trở thành kẻ thù của một cao thủ quyền năng như vậy, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đồng thời, cũng vì cảm kích vì Diệp Lâm đã không giết mình nên ông ta mới giữ im lặng.
Về phần tống giám đốc Khương Thành Đan, cho dù muốn tố cáo Diệp Lâm với cảnh sát thì cũng không có chứng cứ.
“Tổng giám đốc, cho dù không có chứng cứ thì chúng ta vẫn có thế khởi kiện. Nếu đêm nay chúng ta tìm được thứ gì đó trong nhà cậu ta, chẳng phải là đã có bằng chứng rồi sao?”
Một người ở bên đưa ra lời khuyên cho tổng giám đốc, ủng hộ việc báo cảnh sát.
Suy cho cùng, với sự mất mát to lớn như vậy, làm sao họ có thể để yên được?
Nếu đã có nghi phạm thì nên kiện đến cùng!
“ừm!”
Ngay lúc Khương Thành Đan chuẩn bị đi kiện Diệp Lâm.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Sao lại hỗn loạn thế này?”
Bác sĩ Trần, được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật đã trở lại.
Khi nhìn thấy bác sĩTrân trở về, mọi người chợt nhớ ra là ông ta đi chữa trị cho thống đốc
của phủ Thuận Thiên. Bây giờ, bệnh viện Trung ương của họ đang cần sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên đế bắt được hung thủ Diệp Lâm.
“Ông Trần, ông trở về đúng lúc lắm!” Khương Thành Đan vội vàng hỏi: “ông đi chữa trị vết thương cho Hoa đại nhân, tình hình thế nào rồi?”
“Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa…” Vừa nhắc tới chuyện này, bác sĩ Trần lại nghĩ đến thất bại bi thảm của mình lúc đó: “À, đúng rồi, giám đốc Khương, tôi cũng có một chuyện không hiểu và muốn hỏi ông.”
“Sao vậy?” Khương Thành Đan giật mình, không ngờ tình hình phía bác sĩTrân lại không được khả quan.
Ông ta vốn muốn lợi dụng việc ông ta chữa khỏi cho Hoa đại nhân đế nhờ phủ Thuận Thiên ra tay điều tra Diệp Lâm.
“Có phải bệnh viện giá cao cho một loại thuốc tiên có thể chữa bách bệnh từ một người là Diệp Lâm không?” Bác sĩ Trần hỏi.
“Hả? Ông Trần cũng biết chuyện này sao?” Khương Thành Đan cười khố, nói: “Nhưng đáng tiếc tên nhóc kia không biết tốt xấu, thẳng thừng từ chối, hơn nữa…”
“Đúng là vậy sao?” Nghe vậy, bác sĩ Trần thở dài.
“ông Trần, ông sao vậy?” Khương Thành Đan còn chưa nói xong đã bị tiếng thở dài của ông Trần cắt ngang, không biết ở phủ Thuận Thiên đã xảy ra chuyện gì?
“Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sức mạnh của loại thuốc đó.” Bác sĩ Trần tâm phục khấu phục nói: “Đó quả thực là một loại thuốc thần kỳ, một viên thuốc có thế chữa khỏi mọi bệnh tật. Tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Hoa đại nhân, nhưng viên thuốc đó lại dễ dàng chữa khỏi!”
Cái gì?
Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan chợt sửng sốt.
“Vết thương của Hoa đại nhân… Đã được chữa khỏi bằng thuốc của tên nhóc đó? Cái này…”
Giờ đây, ý tưởng lợi dụng bác sĩ Trần ban đầu của Khương Thành Đan đã hoàn toàn bị phá hỏng.
“Và tôi cũng nghe nói…” Bác sĩTrân nói: “Giám đốc Khương, ông còn uy hiếp người tên Diệp Lâm kia, nói nếu cậu ta không đưa thuốc cho chúng ta thì cũng đừng hòng bán cho người khác!”
“Có đúng hay không?”