Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.
Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.
Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.
Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tân chống lưng cho anh ta hay sao?
Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.
“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!”
Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.
“Haizz... thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!”
Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.
Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi. Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.
Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.
“Phù...”
Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.
Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.
Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!
Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.
“Cổ võ?”
Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Tân Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.
Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.
Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tân Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.
“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”
“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.”
Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tân Tuyết Dung rồi định quay người đi.
“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!”
Tân Tuyết Dung xin lỗi.
“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.”
Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.
“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi. Lúc hai người quay người đi...
“Đứng lại!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ai cho các người đi vậy?”
“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”
Ai nói vậy?
Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.
“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?” Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.
“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tân chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!”
“Mày muốn giữ tao lại hả?”
Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.
Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?
Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được. thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”