Cha Hàn, mẹ Hàn và Lăng Vi hỏi rõ địa chỉ nhà Peach, mang theo quà tặng, rồi trực tiếp đi tới.
Nhưng Peach không có ở nhà. Cô ấy đang ở trong căn phòng nhỏ thuê ở đế đô.
Cha Hàn mẹ Hàn đến vùng quê Giang Nam của Peach... Một mảnh sân lớn, tứ hợp viện quây thành sân nhà, phía sau là căn lầu nhỏ hai tầng lịch sự tao nhã. Phía trước lầu nhỏ có rừng trúc, có thảm cây xanh mượt, có hòn giả sơn nho nhỏ, cả hệ thống nước chảy.
Cha Hàn, mẹ Hàn lập tức thích nơi này, khó trách nơi đây có thể nuôi được cô gái tràn đầy sức sống như vậy, chỗ này, đúng là địa linh nhân kiệt.
Bọn họ lễ phép bày tỏ ý định của mình với cha mẹ Peach.
Cha mẹ Peach cũng không biết “ Peach “ là ai... Bởi vì, cái tên Peach này là bút danh trên trang web của cô ấy.
Cha Hàn, mẹ Hàn đều bị choáng váng, trước khi bọn họ tới đây, bọn họ đều đã quên không hỏi tên thật của Peach là gì.
Mẹ Hàn vội vàng nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi tiểu Vi.”
Bà ấy vừa muốn gọi điện thoại, thì chợt nhìn thấy một cô gái đi ra từ trong lầu nhỏ.
Cô gái này mi thanh mục tú(*), làn dan mềm mại trắng nõn như có thể bóp ra nước. Vóc người của cô ấy dong dỏng cao, mặc chiếc váy màu trắng. Môi mỏng nhẹ nhàng vểnh lên, mắt hạnh có thần nhìn bọn họ. Không phải là Peach sao?
(*)Mi thanh mục tú Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ
Mẹ Hàn nhìn thấy “ Peach “ đi ra, lập tức vui vẻ, “ Peach à, hai bác đến tìm cháu!”
Cô gái này không phải là Peach, cô ta là chị sinh đôi của Peach... Peach vốn tên là Giản Ninh, chị cô ấy là Giản Văn.
Giản Văn nhìn chằm chằm vào bọn họ trong chốc lát, vừa muốn nói mình không phải là Peach.
Mẹ Hàn đã trực tiếp mở lời, “ Peach này, mấy ngày qua... cháu chăm sóc cho Hàn Yến, hai bác cảm kích cháu từ tận đáy lòng. Hàn Linh Tê nhà bác không hiểu chuyện, các bác đã dạy dỗ nó một trận rồi! Bọn Quân Dương đã tìm hiểu được thành phần thuốc, tiểu Yến sắp tỉnh lại rồi, cháu không đi qua thăm nó sao? Nếu tiểu Yến tỉnh lại, người đầu tiên nó muốn nhìn thấy nhất... chắc chắn là cháu... hai bác biết khoảng thời gian gần đây cháu đã phải khổ cực...”
Hàn Yến? Giản Văn lập tức dựng ngược chân mày lên, em gái cô ta đang chung một chỗ với Hàn Yến?
Giản Văn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh!
Lần trước cô ta đi theo một tàu buôn đến vùng cực( vùng cực này là chỉ nam cực bắc cực của trái đất nhá, nhưng ở đây tác giả không nói cụ thể nên mình chỉ để vùng cực thôi) chụp ảnh, kết quả chiếc tàu buôn kia gặp phải nguy hiểm! Người trên tàu bị mắc kẹt một tháng, là nhờ bọn Hàn Yến bất chấp nguy hiểm đến tính mạng phá vỡ lớp băng vây hãm chiếc tàu, cứu tất cả người trên tàu bọn họ về.
Lúc ấy, cô ta đã nhìn trúng Hàn Yến... Cho dù cô ta là nhiếp ảnh gia, sẽ không dễ dàng bị hấp dẫn bởi nhữ thứ tuyệt đẹp.
Nhưng sự phong độ lịch sự và anh tuấn của Hàn Yến đã làm cho cô ta thật sự say mê. Cô ta đã chụp lén rất nhiều bức ảnh của anh ta... Bây giờ, trong phòng trưng bày của cô ta, vẫn còn trưng bày rất nhiều bức ảnh của Hàn Yến với nhiều góc độ khác nhau.
Lúc ấy, cô ta còn chủ động nói chuyện với Hàn Yến, nói là cảm ơn bọn họ, muốn chụp ảnh cho tổ đội của anh ta, giúp bọn họ tuyên truyền. Kết quả, Hàn Yến trực tiếp nhìn về phía thuyền trưởng con tàu, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì thì tìm anh ta.”
Nói xong, Hàn Yến xoay người rời đi. Cô ta quấn lấy anh ta rất nhiều lần ở trên tàu. Nhưng Hàn Yến đều chỉ cho cô ta sắc mặt lạnh.
Giản Văn cô ta cũng là cô gái có rất nhiều người theo đuổi, lần đó chủ động lấy lòng Hàn Yến, nhưng lại bị đập thẳng mũi vào “tường”! Cho dù cô ta có thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không mặt dày mày dạn đuổi theo! Thật ra thì, đó đều là những lời cô ta tự an ủi trong lòng mình, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô ta từ bỏ việc theo đuổi Hàn Yến là, thái độ của Hàn Yến thật sự... Quá lạnh! Lạnh đến để cho đời người úy, lạnh đến mức làm cho cô ta không dám đến gần.