Mộ Khinh Hàn thật sự hơi sợ. Mót đái, nhưng lại không dám đi vào nhà vệ sinh.
Cô ấy sợ có một bàn tay đột ngột thò ra từ trong bồn cầu.
Diệp Thần đi vào phòng vệ sinh với cô ấy. Anh bật đèn lên, sau đó đi ra, đứng giữ ở cửa.
Cô vừa đi vào trong, vừa làm ra vẻ tội nghiệp nói với anh: “Anh Thần, anh hát cho em nghe đi... không nghe thấy giọng của anh, em sẽ cảm thấy sợ.”
Diệp Thần: “...”
Anh buồn cười gật đầu: “Được, em mau đi đi, đừng cố nhịn nữa... anh sẽ hát cho em nghe.”
Sống đến từng này tuổi, nhưng Diệp Thần chưa bao giờ làm qua loại chuyện như đứng hát ở cửa phòng vệ sinh đâu...
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, hiển rõ ràng vừa rồi đã thật bị dọa sợ.
Anh vừa mới nói “Đừng cố nhịn” cái gì gì đó, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ xuống đất.
Cô đi nhanh vào phòng vệ sinh, cảm giác nếu cô đi vệ sinh, anh sẽ có thể nghe thấy tiếng động. Bởi vì anh đứng rất gần, ngay ở cửa.
Cô sợ anh ta nghe thấy, lại cảm thấy lúng túng. Cô đứng yên, không dám đi tiểu, chờ thích ứng được với hoàn cảnh, cô quay đầu ra ngoài nói: “Anh Thần, em không sợ nữa, anh cứ đi đi.”
Diệp Thần còn đang hát: “Người yêu ơi, em đừng sợ. Có anh bầu bạn cùng em ở dưới ánh trăng, cho dù có đến chân trời, cho dù có đến góc bể... Chúng ta cùng nắm tay nhau ngao du, mang theo kết tinh hạnh phúc của chúng ta...”
Mộ Khinh Hàn muốn cười phá lên, ca từ của bài hát này thật là thú vị, cô chưa bao giờ nghe thấy, chắc là anh Thần cao hứng hát.
Cô chờ nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, mới dám đi vệ sinh, rốt cuộc bây giờ cô mới biết ý nghĩa của câu nói: “Bị sợ ra tiểu” là thế nào.
Cô thật sự bị sợ đến mót tiểu.
Cô rửa mặt, ra khỏi phòng vệ sinh, vừa mới mở của nhà vệ sinh ra, cô đã thấy Diệp Thần vẫn còn đứng canh ở cửa...
Mặt của Mộ Khinh Hàn dần nóng lên! Vừa rồi anh ấy... không đi?
Ôi trời ơi! Vậy chẳng phải là anh ấy nghe thấy hết sao?
Mộ Khinh Hàn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái khe độn thổ xuống đất. A a a —— tại sao có thể như vậy?!
Cô lén lút nâng tầm mắt lên nhìn anh.
Hình như anh không để ý đến chuyện này, anh quan tâm hỏi cô: “Còn sợ không?”
Cô lắc đầu.
Diệp Thần giơ tay lên xoa xoa đầu cô, anh cao hơn cô rất nhiều, động tác này của anh, làm cô cảm giác có vẻ như anh đang sờ đầu một con mèo nhỏ...
“Anh đi lấy quần áo ngủ cho em, em đi tắm trước đi.”
Anh lấy một chiếc áo sơ mi rộng từ trong tủ quần áo đưa cho cô. Cô hơi do dự, rồi nhận lấy.
“Quần short hoặc là?” Anh lấy một chiếc quần tứ giác màu trắng...
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt nói: “Trong balo của em có, em có mang quần áo ngủ theo.”
“Ừ!” Anh đi ra ngoài lấy balo với cô. Balo được đặt ở trong phòng khách tầng một, Diệp Thần bật tất cả đèn lên, Mộ Khinh Hàn vẫn nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi, sợ đột nhiên có một con quái vật nhảy ra từ chỗ nào đó.
Cô ôm chặt lấy cánh tay của anh, không chịu buông ra.
Cũng may, tất cả mọi người đều đã ngủ, không xuất hiện chuyện quỷ dị gì nữa.
Lấy balo xong, Diệp Thần che chở cô lên phòng, hai người thay phiên nhau tắm, tắm xong, Diệp Thần nằm xuống trên ghế sa lon.
Trong phòng bật đèn ngủ, anh nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi: “Làm ngôi sao có mệt không?”
Diệp Thần nói: “Cứ để ý người khác nói gì quá, sẽ rất mệt mỏi. Không nhìn, không nghe, không để ở trong lòng, sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
Cô trầm mặc một lúc, rồi lại hỏi “Anh cảm thấy bây giờ tốt, hay là làm ngôi sao tốt?”
Diệp Thần cười nói: “Bây giờ tốt.”
Anh nghe thấy tiếng cô hít thật sâu, cô lại hỏi anh: “Tại sao?” Trong giọng nói của cô, lộ rõ vẻ vui mừng.
Diệp Thần vừa buồn cười lại vừa tức giận nói: “Tự đoán đi!”
“Xùy ——” Cô trở mình, xoay người về phía cửa sổ bên kia, đưa lưng về phía anh.
Cô hừ hừ hai tiếng, nói: “Em biết! Đó là bởi vì em!”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy đắc ý.
Cô toét miệng cười, giống như mình đã chiếm được thế thượng phong!
Bỗng nghe thấy có tiếng bước chân phát ra từ sau lưng, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Thần đang đi về phía mình.
Bóng dáng cao ngất của anh đi tới trước mắt cô, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh dán sát mặt mình tới, làm hô hấp của cô cứng lại, môi của anh gần như dán lên môi của cô, anh thấp giọng hỏi cô: “Em thì sao? Là bây giờ tốt, hay là trước kia tốt?”
Cô cắn môi, nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tốt.”
Anh chăm chú nhìn cô, cười ra tiếng. Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô, từ từ rủ mi mắt xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, anh mở mắt ra chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ tốt hơn.”
Còn không chờ cô phản ứng, anh đã trở về bên ghế sa lon nằm xuống.
Cô lặng lẽ nghĩ trong lòng: “Chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người cùng đi học.
Hai người đi vào trường học, liền bị vô số người vây xem.
Diệp Thần làm như chẳng thấy gì cả, thoải mái đi vào phòng học.
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt, thu hoạch được ánh mắt ác độc của vô số thiếu nữ.
Suốt cả ngày nay, cô viết bản thảo không ngừng nghỉ, ngay cả nửa phút cũng không muốn dừng tay.
Cô thật sự rất muốn học tập cho giỏi, nhưng cô... thật sự không đủ thời gian.
Mấy ngày nay, cô cố gắng viết thâu đêm suốt sáng được 10 bản thảo.
Viết xong 10 bản thảo, cô nghĩ tới nghĩ lui, hết sửa lại đổi, đến khi cảm giác tỷ lệ bị trả về rất nhỏ, cô mới lấy năm đồng ra ngoài hàng internet, gửi bản thảo cho tạp chí.
Bây giờ cô muốn quăng lưới lớn, chỉ cần có bốn hoặc năm bản thảo được sử dụng, cô sẽ có tiền chi trả cho lần lọc máu sau của cha.
Một tháng dần trôi qua, buổi trưa ngày 30 tháng 9, trước kỳ nghỉ mười một ngày một ngày, Mộ Khinh Hàn nhận được tiền nhuận bút!
“ Mộ Khinh Hàn, có hóa đơn chuyển tiền của cậu này... Tổng cộng mười hóa đơn, và một quyển tạp chí được gửi tới.” Người nói chuyện là lớp trưởng Hứa Tuấn Khải, cậu ta là thiếu niên tràn đầy sức sống, bởi vì thích đá banh, nên da hơi đen.
Mộ Khinh Hàn hơi kinh ngạc, không ngờ rằng, mười bản thảo đều được thông qua!
Mười bản thảo!
Đều được thông qua ——
Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải không đi ngay, mà ở lại nói chuyện với cô.
Hứa Tuấn Khải đưa hóa đơn chuyển tiền và tạp chí đặt ở trên bàn Mộ Khinh Hàn, tò mò hỏi: “ Mộ Khinh Hàn, dạo gần đây cậu gửi bản thảo cho tạp chí hả? Cậu giỏi thế, sao trước kia mình không phát hiện ra cậu viết văn giỏi nhỉ?”
“Mình viết lung tung mà thôi!” Mộ Khinh Hàn trả lời qua loa lấy lệ, bởi vì, cô đang xem mười hóa đơn chuyển tiền này, có tổng cộng bao nhiêu tiền.
100, 120, 50, 100, 70, 140... Mười tờ, tổng cộng 1160 đồng!
Nhiều vậy! Hiển nhiên, có mấy bản thảo được tính 70 đồng một ngàn chữ, 70 đồng đấy! Cái giá này được coi là cực kỳ cao ở trên báo đấy!
Biên tập đại nhân, bạn đúng là thiên sứ! Không chỉ có tiền nhuận bút cao, còn chuyển tiền trước thời hạn, nếu không cứ như bình thường, nhanh nhất cũng phải một tuần lễ, mà chậm nhất cũng phải nửa tháng, thậm chí có người đến mấy tháng mới nhận được tiền nhuận bút.
Trong lòng Mộ Khinh Hàn dâng trào, cô gần như muốn hét lớn lên! 1160 đồng!
1160 đồng! Có tiền lọc máu cho cha rồi!
Cô kích động, cô phấn khích! Cô cầm mấy hóa đơn chuyển này, như cầm viên tiên đan cứu giúp sinh mạng của mình!
Đó là sinh mạng của cha cô, không ai biết, nếu không có số tiền này, cha cô sẽ chết.
Mà, có số tiền này, cha cô sẽ có cơ hội được sống.
Cô phải cố gắng kiếm tiền! Thay thận cho cha cô!
Mặc dù cô nghèo, nhưng chí không thể ngắn được!