Angel nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt nghiêm túc nói: “Tôi muốn lấy con chip ở trong đầu tôi ra.”
Cô ta nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi: “Cô nhất định phải lấy ra sao? Lý Ân đã bị bắt, con chip này không còn uy hiếp gì lớn với cô nữa.”
Còn nhớ lần trước ở căn cứ của Quân Dương lúc, bác sỹ kia chẩn đoán cho cô ta đã nói, nếu cưỡng ép lấy con chip kia ra, cô ta có thể sẽ bị mù.
Angel mím môi, biểu tình phức tạp thấp giọng nói: “Ở trong mắt cô… vật này giống như một quả bom. Nhưng với tôi mà nói... nó là một vết nhơ không thể nào rửa sạch. Tôi muốn rửa sạch những vết nhơ này đi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn đi chuộc tội của chính mình... Nó ở trong đầu tôi, giống như một sợi dây vô ình trói buộc linh hồn tôi... vì vậy, tôi phải lấy nó ra.”
Lăng Vi gật đầu: “Nếu cô đã thật sự quyết định, vậy tôi sẽ liên lạc với Quân Dương, xem xem lúc nào thuận lợi sẽ đón cô qua.”
“Được, cám ơn cô.” Trạng thái của Angel bây giờ, rất giống với con nhím đã bị nhổ hết gai nhọn. Cô ta cảm kích nhìn Lăng Vi, rôi nói: “Xin cô đừng nói chuyện tôi muốn loại bỏ con chip này cho Tứ ca biết. Chờ khi nào tôi bình phục, tôi sẽ trở lại tìm anh ấy.”
“Được, chỉ là...” Lăng Vi dừng lại, rồi nói: “Cô không nói cho Tứ ca, anh ấy cũng sẽ đoán được... Nếu anh ấy tự đoán được, thì cô đừng trách tôi không giữ bí mật đấy nhé.”
Angel cười nói: “Lăng Vi, nhìn bên ngoài cô rất mạnh mẽ, nhưng thật ra lòng dạ của cô rất mềm.”
Lăng Vi cười nói: “Cô đang khen tôi đấy à?”
Angel mỉm cười: “Dĩ nhiên... là tôi thật lòng.”
Ngày hôm sau, người một nhà đều cùng Lăng Tiêu trở về quần đảo Avery, lúc Lăng Tiêu xuống máy bay, tâm trạng của anh ta hơi kích động.
Nhưng điều làm cho Lăng Vi bất ngờ là, bây giờ anh tiểu Tiêu đã biết cách kiềm chế tâm tình của mình!
Trước kia, anh ta rất sợ bị đả kích, anh ta của bây giờ, thật sự đã tốt hơn trước kia rất nhiều, rất nhiều. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu đen nhìn đặc biệt đẹp trai, tay xách hộp đàn violon.
Biểu tình trên mặt anh ta rất nghiêm túc, đôi mắt đen che giấu nỗi buồn khôn nguôi. Người không biết anh ta, sẽ hoàn toàn không ngờ rằng, anh ta đã từng có một đoạn hồi ức buồn đến nỗi khiến cho lòng người chua sót.
Lăng Tiêu mang bọn họ đi tới trước phế tích một căn nhà cũ đã bị thiêu hủy ở ngoại ô, nước dần trào ra khỏi khóe mắt của anh ta, làm thế nào cũng không kìm nén được...
Từng mảnh vụn trong đống đổ nát, đều chứa đựng những hồi ức đau đớn anh ta không muốn nhớ lại! Vợ và con gái của anh ta đã bị thiêu chết ở chỗ này, anh ta đau lòng ôm đầu! Anh ta hận mình bị đau đớn làm đánh mất tinh thần, ngay cả một tang lễ đàng hoàng cũng không cho bọn họ được... tro cốt của bọn họ… vẫn còn ở trong đống đổ nát này.
Lăng Tiêu đứng ở đó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh ta đẩy cánh cửa gỗ đã bị thiêu đốt ra, đi vào phòng ngủ của mình và vợ, tro cốt của vợ và con gái anh ta đang được đặt ở trên bệ cạnh cửa.
Anh ta đưa tay ra, chạm vào hai hộp tro cốt màu xám xanh, nước mắt của anh ta đã rơi đầy mặt. Lăng Trí đi lên, ôm lấy bả vai của anh ta, Lăng Tiêu khó mà ức chế được nỗi đau trong lòng, anh ta run rẩy mở hộp đàn violon ra, cầm đàn violin đặt ở bả vai, anh ta ngậm lệ nóng, nhìn bức ảnh đen trắng của người vợ yêu và con gái ngoai của mình...
Emily xinh đẹp trẻ trung dịu dàng lại thiện lương tốt bụng... Bella đáng yêu… chỉ mới 3 tháng tuổi...
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống lăn qua gò má, anh ta cố chấp kéo dây đàn, từ từ trình diễn bản nhạc buồn “Linh hồn của trái tim” cho vợ yêu và con gái ngoan của mình...